BÁO THÙ
21/04/2023 14:34:23
Chap 1: Người tốt đoản mệnh
Trên con đường mòn nối liền từ cánh đồng vào sâu trong làng Yên Thịnh, có căn nhà ba gian to lớn, mấy chục năm không được tu bổ. Vách gỗ phần lớn đã lung lay theo gió mưa và mái ngói lâu đời đã phủ kín rêu xanh. Hàng cau trước cửa với khu vườn nay đã mọc đầy cỏ dại, làm căn nhà lúc nào cũng đầy cảm giác u buồn và lạnh lẽo. Ngôi nhà đã từng rất khang trang này trước kia là giang sơn của ông Lý, là một phú hộ nổi tiếng trong làng.
Ngày ấy, ông Lý giàu có nhất vùng, thời đó ông buôn muối, lại khéo ăn nói nịnh bợ, đút lót quan trên nên ông càng làm càng phất, của ăn của để không hết. Ngôi nhà nườm nượp kẻ hầu người hạ, lúc nào cũng có người ra người vào. Bản thân ông Lý trước kia từng lăn lộn trong giới giang hồ, chém giết mà đi lên. Về sau quan phủ quyết tâm trị an cho dân vậy nên ông mới quyết định về ở ẩn, chuyển sang buôn bán mới có được cơ ngơi như vậy.
Cùng thời với ông Lý còn có ông Toàn, cũng là phú hộ giàu có trong vùng. Ông Toàn phụ trách các mối hàng bán gạo ở trong vùng, khác với quá khứ chém giết của ông Lý, ông Toàn xuất thân từ gia đình giàu có truyền lại qua nhiều đời, vậy nên ông chỉ việc tiếp nhận sẵn cơ ngơi. Tuy là vậy nhưng với đầu óc kinh doanh nhạy bén, ông Toàn cũng phát triển cơ ngơi của gia đình để lại ngày một lớn hơn, vậy nên ông Toàn với ông Lý là một cặp đôi phú hộ nổi tiếng thời bấy giờ.
Nổi tiếng không chỉ về độ giàu có, mà còn vì tính cách của hai phú hộ hoàn toàn trái ngược lẫn nhau.
Ông Toàn nổi tiếng là một người hiền lành, nhân từ, thường xuyên phát gạo cứu đói dân làng, từ thiện cho chùa chiền hay những người khó khăn.
Trái ngược với ông Toàn, thì ông Lý được dân làng kính sợ, bởi cái thói ngang tàng, máu lạnh vốn đã sẵn có từ cái thời lăn lộn trong giang hồ của ông. Có lần ông Lý dắt chó đi dạo, khi đi qua phiên chợ của làng thì con chó của ông Lý có chạy đến ăn tranh với thức ăn trong bát của một kẻ ăn xin. Xui cho tên đó khi mà cố gắng xua đuổi con chó đó đi thì bị ông Lý nhìn thấy, và thế là sẵn cái ba toong trong tay, ông Lý vụt tới tấp vào đầu của người ăn xin, miệng quát lớn:
- Quân mất dạy này dám xua đuổi chó của ông đây à? Chó ông mua bao nhiêu tiền mày có biết không? Có cộng ba đời nhà mày lại cũng không đền nổi đâu. Đồ mất dạy…
Mỗi một từ "mất dạy" thốt ra là một cái vụt xuống khiến cho tên ăn mày phải khóc lóc van xin. Từ đó trở đi, hễ thấy ông Lý là người dân phải chào từ cách xa vài bước rồi lẳng lặng nhường đường, bởi không ai muốn làm phật ý ông rồi lại bị ăn đòn oan.
Ông Lý có hai người con, một gái một trai. Khi đứa con gái của ông lên năm tuổi thì vợ ông hạ sinh ra một cậu ấm kháu khỉnh, chỉ là sau khi sinh ra đứa thứ hai thì vợ ông cũng qua đời.
Do thiếu thốn tình cảm của mẹ nên ông Lý bù đắp mọi thứ cho hai đứa con, sống trong cuộc sống nhung lụa lại có sự dung túng của cha, hai đứa trẻ càng lớn càng trở nên khó bảo, ngỗ nghịch. Người làm trong nhà rất kinh sợ mỗi khi hai cô cậu bày trò nghịch dại. Nhưng tuyệt nhiên không ai hé răng nói lời nào, bởi sợ làm phật ý của ông Lý, như vậy chẳng khác nào rước họa vào thân.
Ông Toàn và Ông Lý, kẻ buôn muối, người buôn gạo, phần ai người nấy làm, lộc ai người nấy hưởng. Tuy vậy nhưng ông Lý không ưa gì ông Toàn, chung quy cũng vì cái tôi của ông Lý khá lớn, không muốn có kẻ phú hộ nào khác đứng ngang hàng với mình.
Vào một ngày nọ, khi ông Lý đang ngồi trước hiên nhà, nhâm nhi tách trà thượng hạng mà các thương lái trong vùng biếu, thì người nhà vào bẩm báo:
-Bẩm ông, có một người lạ mặt tự xưng là bạn của ông xin gặp ạ.
Ông Lý cau mày, bản thân ông sống ở cái làng này, ngoài quan tri huyện làm cho ông phải luồn cúi thì làm gì có ai đủ tầm để xưng là bạn của ông, đăm chiêu một hồi ông nói:
-Cho hắn vào.
Người làm vâng dạ một câu rồi lui ra, một lúc sau có một người đàn ông trung niên có dáng vẻ to lớn bước vào, vừa nhìn thấy người này thì ông Lý ngạc nhiên, vội đứng dậy nói:
-Đại ca, sao đại ca lại tới đây?
-Lý choắt, vẫn khỏe chứ?
Người đàn ông này tên là Ngưu, trước kia từng làm đại ca băng đảng mà ông Lý tham gia thời còn chém giết. Về sau băng đảng tan đàn xẻ nghé khiến cho mỗi người lưu lạc một nơi. Cái tên “Lý Choắt” cũng là do vị đại ca này đặt cho vì ngày đó, ông Lý người cũng chỉ gầy ốm, không như bây giờ. Hôm nay gặp lại vị đại ca ngày nào nên ông Lý có phần chột dạ, ông đáp lại:
-Em vẫn khỏe, lâu quá không gặp đại ca rồi.
-Sao, thấy anh tới mà có vẻ sốt sắng thế? Mà còn đại ca cái gì, bây giờ mày làm phú hộ một vùng rồi, có còn làm cướp bóc gì nữa mà đại ca, gọi là anh Ngưu được rồi.
-Vâng. Anh Ngưu, mời anh ngồi.
Tuy người đàn ông tên Ngưu nói vậy nhưng ông Lý vẫn không thể quên cái uy sợ của vị đại ca trước mắt này, một thời từng là tên cướp khét tiếng khiến cho cả quan phủ phải kiêng dè. Thân thủ linh hoạt, lại biết võ, cộng thêm cái tàn ác máu lạnh nên trong nhóm đàn em phải kính sợ ông Ngưu một phép. Ông Lý có cái máu lạnh một phần cũng vì ảnh hưởng của người cầm đầu.
Sau khi nhấp một ngụm trà, ông Ngưu nói:
-Cuộc sống của mày tốt nhỉ? Không còn lang bạt như hồi trước.
-Đại ca quá lời rồi, dạo này đại ca thế nào?
-Nào, lại đại ca rồi. Từ ngày mày bỏ đi, nhóm cũng hoạt động một thời gian thì cũng ran dã. Nay anh tìm đến mày, xem có chân sai vặt gì thì cho anh làm, chỉ cần ngày ăn ba bữa là được rồi.
ông Lý nghe xong thì khẽ cau mày, ông không nghĩ cái người trước mặt này mà ngày trước ông kính sợ, nay lại đến nương nhờ ông. Nghĩ ngợi một lúc thì ông nói:
-Em quen gọi đại ca rồi, đại ca nếu chưa có dự định gì thì ở lại đây, em không nói là giàu có gì nhưng để sắp xếp cho đại ca một chốn để đi về thì không phải việc gì khó.
Ông Ngưu nghe xong thì hài lòng gật đầu. Trò chuyện thêm một chút về những gì đã qua, ông Lý sai người mang lên cho ông Ngưu bộ quần áo mới, sắp xếp một căn phòng sạch sẽ để vị đại ca này về nghỉ ngơi.
Cứ như vậy quãng thời gian tiếp theo, sự giàu có của ông Lý càng tăng lên nhờ có sự giúp sức của ông Ngưu. Những thương lái không chịu ông ép giá thì chỉ vài ngày sau tự giác đến mà cầu xin ông Lý. Bởi sau những lần thương nghị không thành công, cứ đến đêm hôm đó là có một kẻ bịt mặt lẻn vào thăm hỏi. Kẻ này có võ công rất giỏi, đám người canh gác nếu ngoan ngoãn không phản kháng thì còn lành lặn. Còn nếu không, người thì mất một ngón tay, có người còn bị đánh cho đến tàn phế. Tuy không ai nói nhưng các thương lái đều biết người đứng sau những vụ việc này chính là ông Lý, và người bịt mặt không ai khác là ông Ngưu.
Người ngoài sáng, kẻ trong tối, dù có người bạo gan đến tố cáo với quan phủ, nhưng chẳng có chứng cứ nào, cộng thêm ông Lý là nguồn đút lót cực lớn nên quan phủ chỉ thụ án qua loa, thậm chí còn phạt người lại người báo án vì tội vu khống. Chính vì điều đó mà ông Lý ngày càng lộng hành, thị trường buôn muối của ông ngày càng mở rộng.
Tuy sự giàu có ngày càng tăng lên nhưng vẫn khiến cho ông Lý chưa thỏa mãn, bởi cái gai lớn nhất trong mắt ông chính là ông Toàn. Cái miếng bánh lớn béo bở của thị trường buôn gạo nhà ông Toàn làm cho ông Lý dòm ngó từ lâu, chưa kể ông Toàn là một phú hộ lớn như ông Lý, tuy đối nhân xử thế rất tốt nhưng cũng không quên quy tắc làm ăn trên thương trường cũng như chốn quan phủ, cống nạp vẫn rất hậu hĩnh. Vậy nên quan tri huyện cũng từng nhắc nhở ông Lý là nước sông không phạm nước giếng. Nhưng càng như vậy thì ông Lý càng ghét.
Một đêm nọ, ông Lý gọi ông Ngưu đến, soạn một bàn ăn chỉ có hai người, ông rót một chén rượu đầy nói:
-Đại ca có thích cuộc sống như hiện tại hay không?
Ông Ngưu cầm chén rượu lên và uống cạn, đáp lại:
-Tuy cơm ăn áo mặc không phải lo thứ gì, nhưng ta vẫn thích cuộc sống tự do hơn.
Ông Lý mỉm cười, ông nói nhỏ hơn chỉ vừa đủ hai người nghe:
-Đại ca có muốn làm một vụ làm ăn lớn không? Xong xuôi vụ này thì của cải đủ cho đại ca sống cả đời.
-Vụ gì?
-Đại ca có ngại giết người nữa hay không?
Ông Ngưu nghe xong thoáng sửng sốt, bản tính máu lạnh hoang dã lại chỗi dậy. Tuy ông Lý đối đãi với ông không thiếu thứ gì, nhưng với cái chất ngông của một đại ca như ông Ngưu, không thể cả đời ở mãi một nơi như thế này. Nói xong ông Lý ghé sát tai nói thầm với ông Ngưu một kế hoạch khiến cho ông Ngưu nở một nụ cười nham hiểm, miệng lẩm bẩm:
-Thú vị…rất thú vị…haha
Lại nói đến ông Toàn, cuộc sống của gia đình ông cho đến thời điểm hiện tại hoàn toàn viên mãn. Cuộc sống không phải lo nghĩ, lại được lòng dân. Có một cậu con trai mười tuổi rất kháu khỉnh. Ông Toàn cũng thường rất hay cúng bái lễ chùa… Tuy nhiên người ta vẫn hay nói “Người tốt thường đoản mệnh” . Chẳng bao lâu sau, một vụ án chấn động toàn bộ dân làng Yên Thịnh, khiến cho câu chuyện bàn luận cả tháng cũng chưa hạ nhiệt.
Vào một ngày mưa to gió lớn, người ta phát hiện ra vợ chồng ông Toàn cùng một số người ở trong nhà đều đã bị sát hại một cách dã man. Nam thì thì bị cứa cổ, Nữ thì bị lột hết quần áo rồi bị treo cổ lên, chết không nhắm mắt. Vợ ông Toàn bị phát hiện trên trong phòng ngủ, ngay trên giường với một nhát đâm vào tim.
Thê thảm nhất vẫn phải nói đến ông Toàn, cái đầu của ông bị chặt đứt lìa, bị cắm vào chính cây gậy mà thường ngày ông vẫn dùng để chống khi đi lại và dựng nó ở giữa đại sảnh. Cặp mắt ông đã bị móc mất, cái miệng bị cắt lưỡi và há hốc ra, máu me chảy từ mắt từ miệng rất man rợ.
Tuy nhiên chết rất nhiều người là vậy, nhưng có một điều đặc biệt đó là người ta không hề tìm thấy xác của đứa con trai mười tuổi của ông Toàn, không ai biết nó đã đi đâu. Vụ thảm án ấy kinh động đến cả các quan ở trên tỉnh, nhưng có điều tra thế nào cũng không thể truy ra được thủ phạm. Hung thủ ra tay quá tàn ác và không để lại dấu vết nào, vậy nên điều tra một thời gian rồi quan phủ cũng kết luận đây là một vụ án giết người cướp của, bởi tài sản của ông Toàn đều đã bị vét sạch.
Đám ma của ông Toàn rất hoành tráng được chính tay ông Lý lo liệu. Không phải không ai nghi ngờ ông Lý, nhưng mọi thứ cũng chỉ đều dừng lại ở lời nói truyền tai nhau, chứ chẳng có một chút bằng chứng gì cả. Kể cả người đàn ông tên Ngưu đó cũng không bao giờ xuất hiện tại nhà của ông Lý nữa.
Ông Lý đứng ra lo liệu đám ma là để lấy tiếng, ông nói rằng cùng là phú hộ với nhau, chỉ cầu mong sao cho nhau tốt lên chứ không muốn âm dương cách biệt như thế này. Ai ai nghe xong cũng để cười khẩy ở trong lòng, cái ngữ như ông mà nghĩ được cho người khác như thế thì cái làng này đã được nhờ. Người người đều thương xót cho ông Toàn, người như ông Toàn đúng là đoản mệnh…
Cứ như vậy, một tháng sau ông Lý khăn gói lên trên tỉnh một chuyến gặp các quan trên đó, xong xuôi ông lại về gặp quan tri huyện, tất nhiên là vì miếng bánh béo bở của thị trường buôn gạo. Ông Lý cam kết vẫn giữ nguyên các khoản lo lót của ông Toàn vẫn làm, thậm chí là có phần hậu hĩnh hơn nên các quan đều mắt nhắm mắt mở để cho ông thâu tóm. Vậy là chỉ trong thời gian ngắn ông Lý càng bành trướng các mối làm ăn của mình, giờ đây dù là buôn muối hay gạo đều phải thông qua ông Lý, khiến cho những thương lái gạo ngày trước đang làm việc với ông Toàn thì đều phải thở dài, lắc đầu ngán ngẩm. Có người bỏ xứ đi, có người thì không thể vứt bỏ nên vẫn phải cắn răng bị ông Lý ép giá. Cũng bởi vậy nên giá của gạo ngày càng tăng cao khiến cho cuộc sống của dân chúng đã khó khăn nay lại càng thêm phần bi đát…
*Mười năm sau*
Thời gian một lần nữa làm tốt công việc của nó. Thấm thoắt lại mười năm trôi qua, vụ thảm án nhà ông Toàn sớm chỉ còn là những câu truyền miệng để kể về những ví dụ cho việc "người tốt đoản mệnh". Ông Lý lúc này đây đã vững chắc cơ ngơi của mình, của cải của ông đã nhiều đến độ không kể xiết. Tuy nhiên ít ai biết rằng, quãng thời gian sau vụ thảm án ấy, ông sống trong mệt mỏi, và lo sợ. Khi những cơn ác mộng vẫn hành hạ ông mỗi đêm.
Ông thường mơ thấy ông Toàn. Phải…chính ông là người đứng đằng sau vụ thảm án ấy, không những thế mà ông còn trực tiếp tham gia. Vào cái đêm hôm đó, ông Lý cùng ông Ngưu và một số tên đồng đảng cũ mà ông Ngưu kêu gọi được đã lẻn vào sát hại các thành viên trong gia đình ông Toàn, ông Lý là người trực tiếp tặng ông một một nhát đao vào cuống tim, trong lúc chống cự thì ông Toàn đã kịp giật xuống cái khăn che mặt của ông Lý. Mặt đối mặt, ông Lý nhoẻn miệng cười, sau đó ông nói:
"Tao sẽ lo ma chay cho mày. Yên tâm mà chết đi…"
Cuối cùng là rút thanh đao ra chém bay đầu ông Toàn, sau đó cắm nó ở giữa đại sảnh.
Sau cái đêm định mệnh ấy, ông thường mơ thấy ông Toàn hiện về đòi mạng, khiến cho ông phải trải qua chuỗi ngày mệt mỏi và hoảng sợ. Khi ông sắp không chịu nổi được nữa thì chỉ thấy ông đi đâu đó vài ngày, sau đó thì trở về. Thì ra là ông đã đi tìm thầy bùa để giúp ông chấn yểm oan hồn của vị phú hộ xấu số.
Vì là người đứng ra lo liệu đám ma cho nhà ông Toàn, ông Lý dễ dàng ghé thăm mộ của ông Toàn mà không sợ dị nghị, nghe lời của lão thầy bùa, ông đóng ba cái đinh sắt, mỗi cái dài ba tấc xuống nền đất ngôi mộ theo hình tam giác. Tiếp đến là một hình nhân được bện bằng cỏ cùng một đạo bùa với những kí tự được viết bằng máu, tất cả đem chôn xuống nền đất ngôi mộ. Ở nhà thì ông treo rất nhiều gương bát quái, những đạo bùa giấy dán khắp nơi. Từ đó ông không còn mơ thấy những cơn ác mộng đáng sợ đó nữa.
Ngoài những nỗi sợ hãi ấy thì ông còn một gánh nặng ở trong lòng cứ theo ông trong suốt mười năm qua, đó chính là về Mai và Bảo, là hai cô cậu quý tử của ông.
Mai là cô con gái đầu lòng của ông, cô rất giống mẹ tuy nhiên tính tình thì trái ngược, Mai nổi tiếng lẳng lơ, đam mê sắc dục. Người ăn ở trong nhà, chỉ cần là nam nhân thì đều bị cô lả lướt, thậm chí là ăn nằm, khiến cho ông Lý từng dùng quan hệ tống cổ mấy tên người ở không có mắt này vào trong tù. Nhưng như vậy thì cũng chỉ khiến cho người trong nhà e sợ. Vị tiểu thư lẳng lơ này lại còn thường dấu thân phận, đi ra ngoài hẹn hò với trai làng bên khiến cho ông cũng bất lực…
Cậu thiếu gia tên Bảo thì cũng không kém cạnh cô chị, khi cậu nhiễm cái thói đỏ đen. Thật hiếm khi thấy Bảo thiếu gia ở nhà, cậu thường biệt tích vài ngày, có đợt thì gần hai tuần không thấy mặt mũi của Bảo. Chỉ khi nào cậu trở về thì người ở biết chắc rằng cậu đã thua sạch tiền. Chỉ về cho có lệ rồi lại nghĩ cách lấy tiền của ông Lý rồi lại đi.
Nhìn cái cảnh của hai đứa con khiến cho ông Lý vừa giận vừa sầu. Cơ ngơi ông mất bao công sức gây dựng có lẽ sẽ lụi tàn sau khi ông chết đi.
...............
Chap 2: Gặp Gỡ
Trong một ngày mà ông Lý đang đi thu tiền hàng, đi cùng ông chỉ có một người ở. Cũng một phần ở cái đất này có ai là không biết đến danh ông Lý, bản thân ông lại cũng có chút võ nên ông không cần người bảo vệ. Khi đang trên đường đi về thì có một cái bóng nhỏ chạy lướt qua người ông, lúc ông phát hiện ra thì cái túi tiền mà ông dắt bên hông đã bị nó giật lấy. Đó là một cậu nhóc gầy gò, đang cắm đầu chạy thục mạng.
Khi ông Lý còn chưa kịp hô người ở đuổi theo thì lại có thêm một cái bóng đen khác lướt ngang qua ông, dường nhưng đang đuổi theo tên nhóc trộm cắp kia. Cái bóng kia rất nhanh, dù cho tên nhóc có chạy trước thì cái bóng đen ấy vẫn sắp đuổi kịp. Nhận thấy sớm muộn gì cũng bị tóm, tên nhóc kia không nói hai lời, dứt khoát ném trả lại túi tiền về phía sau rồi rẽ vào một con hẻm, sau đó thì mất hút. Mọi thứ chỉ diễn ra trong giấy lát, cái bóng đen đuổi theo đó là một cậu thanh niên cường tráng, khôi ngô tuấn tú với một nước da ngăm ngăm đen, cậu thanh niên lúc này đã nhặt lại túi tiền, sau đó quay trở lại trước mặt ông Lý. Cúi thấp đầu và dùng hai tay giơ túi tiền lên, miệng nói:
-Bẩm ông, con đã để tên nhóc đó chạy thoát, mong ông trách tội.
Ông Lý khẽ cau mày, vốn là dân nhà võ, sao ông không nhìn ra được thân thủ của cậu thanh niên này cực kì tốt, nếu như hắn cầm túi tiền của ông mà bỏ trốn thì ông cũng hết cách. Ông thấy hơi ngạc nhiên khi mà hắn không bỏ chạy mà lại trả lại túi tiền cho ông, thậm chí còn xin trách tội. Nhận lại túi tiền, ông nói:
-Mày là ai? Tại sao tao chưa từng nhìn thấy mày trước đây?
Người thanh niên vẫn cúi đầu, trả lời:
-Dạ bẩm ông Lý, con là người làng bên, vì mùa màng đói kém quá nên con đi lang bạt sang làng này kiếm ăn.
-Mày biết ông đây sao?
-Cả cái làng này, thậm chí là làng bên có ai là không biết tới danh ông Lý đâu ạ.
-Với số tiền trong túi ông đây, đủ cho mày cơm no áo mặc trong vòng cả năm đấy, sao mày không chạy luôn?
-Dạ bẩm, con đây tuy nghèo nhưng không có hèn ông ạ. Đói cho sạch, rách cho thơm.
Ông Lý nghe xong câu này thì bật cười, ông cảm thấy cậu thanh niên này có vẻ thú vị, ông nói:
-Tốt. Vậy giờ mày muốn ông thưởng cái gì?
Cậu thanh niên lúc này mới dám ngẩng đầu lên, cậu nói:
-Hì hì. Dạ bẩm ông, ông cho con một bữa ăn no là được rồi ạ…
Ông Lý ngẩn người, vì cái yêu cầu của cậu thanh niên này quá đỗi…bình thường. Nghĩ ngợi hồi lâu ông đáp:
-Chỉ một bữa ăn thôi sao? Mày chắc chứ?
-Dạ. Con chỉ cần vậy thôi.
-Mày tên gì ?
-Dạ bẩm, con tên là Sâm.
-Nếu chỉ là một bữa ăn thì quá đơn giản với ông đây. Tao thấy mày có thân thủ nhanh nhẹn ? Mày biết võ phải không?
Chàng thanh niên giật mình, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi lại:
-Sao…sao ông biết thế ạ? Con có biết chút võ.
-Hừ…chút bản lĩnh đó mà ông không nhìn ra được thì đâu thể lăn lộn tới bây giờ. Ngoài võ vẽ ra mày còn biết làm gì?
-Dạ…con biết nấu ăn, con nấu rất ngon đấy ông ạ.
Ông Lý cau mày, một người vừa biết võ, lại biết nấu ăn, tuổi tác còn rất trẻ, sao lại phải đi lang bạt sang làng này? Nhưng rồi ông gạt bỏ thắc mắc ấy qua một bên, bởi chính bản thân ông ngày rút khỏi chốn giang hồ cũng phải lang bạt khắp nơi, mới có được như ngày hôm nay. Ông nói:
-Sâm nhỉ? Từ nay mày đi theo hầu hạ ông, theo ông thì ông sẽ không để mày thiệt thòi. Ý mày sao?
Chẳng cần suy nghĩ, cậu thanh niên tên Sâm trả lời luôn:
-Dạ…được thế thì còn gì bằng ạ. Con đội ơn ông.
Ông Lý gật đầu hài lòng, trò chuyện thêm một lát thì ông Lý ra hiệu đi về. Và thế là chàng thanh niên tên Sâm lẳng lặng cúi đầu, bước theo sau ông Lý, chỉ là không ai thấy được, ẩn dấu dưới khuôn mặt đang cúi ấy là một nụ cười đầy bí hiểm.
Về đến nhà, mọi người khá ngạc nhiên khi việc đầu tiên ông Lý yêu cầu, đó là bảo Sâm vào trong bếp nấu cho ông vài món ăn. Ai ai cũng đều xì xào bàn tán về cậu thanh niên lạ hoắc này, nhất là khi nghe tên người ở đi cùng ông Lý kể về truyện tình cờ gặp nhau giữa ông và cậu Sâm.
Được ông chủ yêu cầu, Sâm vui vẻ vào trong bếp, lạch cạch một hồi thì mùi hương trong bếp tỏa ra khiến cho ai nấy đều nuốt nước miếng ừng ực. Chỉ một lúc sau, Sâm đi ra với một mâm đồ ăn gồm ba món, dâng lên nhà trên, nơi ông Lý đang ngồi chờ sẵn cùng với một chai rượu nếp. Người trong nhà túm tụm lại bên ngoài, cốt là để hóng xem phản ứng của ông chủ khó tính này sẽ như thế nào.
Khi nhìn thấy mấy món ăn, ông Lý tỏ vẻ ngạc nhiên, dù chưa ăn thử nhưng chỉ với mùi hương tỏa ra đã khiến cho ông có cái nhìn khác hẳn về cậu thanh niên này. Khẽ cầm đũa thử món ăn đầu tiên, ông Lý nhai một cách thật chậm rãi, nhắm hai mắt lại và cảm nhận, khi miếng thức ăn trôi qua cuống họng xuống dạ dày cũng là lúc ông mở mắt ra, vỗ đùi cái đét, miệng nói:
-Ngon, rất ngon…haha..
Tiếp theo ông thử hai món còn lại, món nào cũng khen ngon. Ông càng thử lại càng cuốn, lâu lâu hớp một ngụm rượu rồi khà một hơi rất sảng khoái. Mọi người há hốc miệng khi thấy cái cảnh ông Lý ăn ngấu nghiến, thậm chí khi đã hết thức ăn, ông Lý còn cầm cái đĩa lên, húp đến giọt nước chấm cuối cùng. Xong xuôi ông ợ một hơi rõ to, tay cầm tăm tre mà xỉa những mẩu thức ăn thừa, ông nói:
-Tốt, mày nấu ăn ngon lắm, từ nay mày sẽ nấu ăn chính cho ông đây. Ngoài ra từ nay mày sẽ đi theo để bảo vệ ông.
Sâm nãy giờ vẫn đứng hầu, nghe ông nói xong thì cúi thấp đầu cảm ơn:
-Dạ con đội ơn ông.
Ông Lý gật đầu hài lòng, ông gọi lớn:
-Thằng Tèo đâu?
Ngoài cửa có một thanh niên khác hớt hải chạy vào.
-Ông cho gọi con ạ ?
-Mày sắp cho thằng Sâm một phòng ở sạch sẽ, mang cho nó mấy bộ quần áo mới đàng hoàng, xong xuôi thông báo với người trong nhà, từ giờ nó sẽ nấu ăn kiêm luôn bảo vệ an toàn cho ông. Đứa nào thấy nó mới mà bắt nạt đừng có trách ông, nghe chửa?
-Dạ bẩm, con đi làm ngay ạ.
Nói xong ông Lý quay sang nói với Sâm:
-Mày đi theo nó, hôm nay cho mày làm quen với mọi người. Ngày mai bắt đầu làm việc, cứ theo ông thì ông cho mày hưởng phước…
Đang nói dở thì có một người con gái bước vào, đó chính là Mai, cô con gái đầu lòng của ông Lý. Chứng kiến thân hình to lớn của Sâm, cộng thêm nước da ngăm đen tôn lên từng cơ bắp trên thân thể ấy, khiến cho cô nàng có bản tính lẳng lơ này không thể rời mắt. Thấy cảnh này, ông Lý không khỏi ho khan vài cái mới làm cho Mai khẽ giật mình, cô che miệng cười tủm tỉm. Cô nói:
-Ai vậy cha, sao mà đẹp trai thế?
Có lẽ còn chưa có ai kể về tiểu sử của vị tiểu thư này, nên khi vừa gặp, lại thêm cái biểu hiện bẽn lẽn ấy khiến cho Sâm cũng có phần ngạc nhiên, cậu đáp:
-Dạ bẩm tiểu thư, tôi là Sâm, mới được ông thu nhận về làm việc, có gì mong tiểu thư chỉ bảo.
-Hừ…Cha mới nhận nó về làm, từ giờ nó là đầu bếp kiêm bảo vệ an toàn cho cha. Cha cấm mày làm gì với nó, biết chưa?
Đang vui vẻ là thế, nghe ông Lý nói câu ấy làm cho Mai phật hứng, cô đáp lại với giọng giận dỗi:
-Làm gì là làm gì, cha lại bắt đầu rồi đấy.
Nói xong cô bỏ ra ngoài phòng, trước khi đi không quên liếc mắt đưa tình một cái với Sâm khiến cho cậu ngẩn ngơ, khó hiểu. Ông Lý thấy cảnh này thì khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Tèo và Sâm ra ngoài để cho ông nghỉ ngơi
Bước ra ngoài, Tèo nói với Sâm:
-Anh Sâm tốt số thật, được ông chủ yêu thích, sau này chiếu cố thằng em tí nhé?
Sâm mỉm cười đáp lại:
-Em mới có hai mươi tuổi thôi, chắc anh Tèo lớn tuổi hơn em đấy, có gì mà yêu thích anh, sau này còn cần nhờ anh dặn dò thêm.
-Ồ…Vậy em ít hơn anh một tuổi. Em đừng lo, ở trong nhà chỉ cần chú ý sắc mặt ông chủ để hành sự là được. Ngoài ra còn cần phải để ý cả cô chủ và cậu chủ nữa.
Nói rồi Tèo kể đại khái tình hình cũng như tính cách của Mai và Bảo. Cả về thói lẳng lơ của cô chủ hay cái máu đỏ đen của cậu chủ. Vừa nói xong thì ngoài cổng đã thấy bóng dáng của Bảo đi vào. Nhìn thấy Sâm lạ mặt đang đi cùng với Tèo, Bảo nói với giọng buồn bực:
-Tèo vào bếp lấy cái gì cho tao ăn, mà mày là thằng nào ?
Thấy cậu chủ mà Tèo vừa mới nhắc nhở giờ đây đang đứng trước mặt mình, Sâm có phần chột dạ, cầu cúi đầu xuống và nói:
-Dạ bẩm cậu chủ, tôi là người hầu ông chủ mới nhận về, phụ trách việc nấu ăn và bảo vệ sự an toàn cho ông chủ ạ
Bảo nghe thấy vậy thì nhìn Sâm một lượt từ trên xuống, sau đó nói với giọng dịu hơn:
-Vậy mày xuống bếp nấu đại cho tao tô mỳ.
Tiếp đến bảo quay sang Tèo:
-Ông chủ đâu?
Tèo đáp:
-Dạ, ông chủ đang trên nhà khách.
-Lát nữa thằng này nấu xong thì mang qua phòng cho tao.
-Thưa…vâng ạ
Dặn dò xong thì Bảo đi lên nhà khách, nơi ông Lý đang ở đó. Một lúc thì có tiếng cãi cọ ầm ĩ vang lên, người trong nhà không ai có vẻ gì ngạc nhiên cả, vì việc này thường xuyên xảy ra, mỗi khi cậu chủ thua bạc trở về là hai cha con lại lời qua tiếng lại.
“...Mày giỏi thì tự kiếm lấy tiền mà chơi, cái loại suốt ngày ăn bám, rồi cái nhà này cũng bị mày phá nát thôi…”
“...Trước sau gì cha chẳng để lại cho con..”
“...Cái loại cờ bạc như mày, đừng hòng tao cho một xu…cút!!...”
Thấy Sâm có vẻ chăm chú lắng nghe cuộc cãi vã, Tèo vỗ vai rồi nói:
-Em đi nấu mỳ cho cậu chủ đi, lát nữa không có mỳ kiểu gì cũng bị giận cá chém thớt đấy.
-Ông chủ và cậu chủ có vẻ không hòa hợp lắm anh nhỉ?
-Hòa hợp? Nếu em có con cái mà nó suốt ngày vác tiền đi chơi cờ bạc thì em có hòa hợp nổi không ? thôi đi nấu mỳ đi…
Nói xong thì Tèo cũng chạy đi làm việc của mình, còn Sâm thì cũng vào bếp nấu cho cậu chủ một tô mỳ.
Thời gian dần trôi qua, thấm thoắt Sâm đã ở được trong nhà ông Lý gần một tháng, một tháng này cậu đã làm quen hơn với cuộc sống ở đây. Mọi người đối đãi với cậu rất tốt, hằng ngày Sâm nấu cơm cho ông Lý, ngoài ra còn đi theo ông ra ngoài, khi thì đi thu tiền hàng, khi thì đi dạo phố. Người ta cũng đã quen với hình ảnh đằng sau ông Lý có một cậu thanh niên cường tráng, luôn cúi đầu theo hầu. Ông Lý cũng rất hài lòng khi thu về được một tên tùy tùng như Sâm. Chỉ nói riêng đến việc Sâm nấu ăn rất ngon thôi đã đủ cho ông cảm thấy quyết định của ông là đúng đắn.
Hôm nay ông Lý rất vui khi ông vừa chốt được một thương vụ làm ăn lớn, ông sai người mua một con lợn to về khao toàn bộ người trong nhà một chầu thật lớn. Đám người ở ai ai cũng lấy làm vui mừng, họ ít khi được ông chủ đối đãi như thế này, ngoài ra họ rất háo hức được nếm thử tay nghề của Sâm. Buổi tiệc hôm ấy kéo dài đến tận đêm và đầy ắp tiếng cười, tiếng cụng chén, tiếng reo hò rôm rả. Ông Lý cũng uống tương đối nhiều và cũng đã ngà ngà say nên đi ngủ trước.
Trời hôm nay rất sáng trăng, lại cộng thêm cái tiết trời hanh khô mùa hè khá là oi bức làm cho con người ta cảm giác khó chịu.
Khi ông Lý đang say ngủ thì giật mình tỉnh giấc, bởi cái tiếng động phát ra khá lớn ở ngoài sân.
"...cộp…cộp…"
Âm thanh phát ra tựa như có người đang dùng cái gậy mà gõ xuống nền gạch trong sân. Ông Lý khẽ với cái quạt mo mà phe phẩy vì nóng, miệng quát lớn:
-Tiên sư đứa nào đang nghịch ngợm ngoài sân đấy, có để yên cho ông mày ngủ hay không thì bảo?
Không có ai trả lời, khi ông Lý tiếp tục chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì âm thanh đó lại vang lên.
"...cộp cộp cộp…"
Cùng với âm thanh đó là tiếng dép loẹt xoẹt giống như có người đang bước từng bước chậm rãi. Ông Lý đã cảm rất bực bội, đang định quát thêm lần nữa thì ông chợt khựng lại, bởi có người vừa gọi tên của ông:
"...Lý ơi……Lý ơiiiiii…"
Cái tiếng gọi dài, khàn khàn và thê thảm chậm rãi vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, tựa như từ chốn xa xăm nào đó vọng về, xoáy thẳng vào tâm can làm cho ông Lý thất kinh. Bởi cái giọng nói này làm sao ông quên được, đó là giọng của ông Toàn. Ông Lý cứ ú a ú ớ không nói nên lời.
"...Lý ơiiii…trả…mạng…cho…tao…"
-Không…không thể nào…
Ông Lý hoảng sợ bật dậy, ông tiến tới dòm qua khe cửa sổ để nhìn ra trước sân, thì ông tá hoả ngồi bệt xuống. Dưới ánh sáng mờ ảo của đêm trăng mùa hè, ông Lý thấy ông Toàn ở đó, tay chống cây gậy xuống đất mà bước chậm rãi về phía của cửa sổ, nơi ông Lý đang dòm ra ngoài.
“...Cộp…cộp…cộp…”
Cái tiếng gậy chống xuống nền gạch như có một ma lực nào đó, nó khiến cho toàn thân ông Lý dựng hết cả tóc gáy. Ông Lý hoảng sợ đến mức, ông phải lấy tay che miệng lại để khỏi phải hét lên thành tiếng, ông bước từng bước lùi lại thật khẽ, ông sợ làm cho cái thứ ngoài kia chú ý.
"Kéttttt"
Chẳng biết vì sao, cái cửa sổ với cái bản lề cũ kĩ chầm chậm mở ra, cái âm thanh “ken két” thật khiến cho người ta phải hãi hùng. Khi cánh cửa sổ mở tung ra hẳn thì cũng là lúc ông Lý gần như mặt đối mặt với hồn ma của ông Toàn.
"...Khà khà khà…"
"LÝ ƠI…TRẢ MẠNG CHO TAOOO"
Một tràng cười vang lên, ông Lý há hốc miệng không nói nên lời khi giờ đây, ông Toàn đang đứng lù lù ngay tại cửa sổ, cứ nhìn ông mà cười, bàn tay ông Toàn đưa lên túm lấy cái đầu từ từ bẻ sang một bên, ở bên dưới cổ xuất hiện những dòng máu đen chảy ra. Cho tới khi cái đầu ấy được bẻ rời ra và nhấc hẳn lên trên cao, nó vẫn cười khằng khặc…
"...sao mày giết tao…lý ơi…trả mạng cho taoooo…"
"…Khặc khặc…"
Ông Lý đã sợ đến độ muốn đứng tim, ông không biết phải làm gì ngoài việc cứ ngồi bệt xuống mà ú ớ, khi ông cố gắng quay mặt vào trong để không phải nhìn ra cửa sổ nữa thì ông lại càng tá hỏa, khi oan hồn của ông Toàn từ lúc nào đã xuất hiện ngay trong phòng.
“...Khặc khặc…”
Cái góc tối trong góc phòng ông Lý thấy ông Toàn đang ngồi ở đó, hai cái hốc mắt không có con ngươi cứ chảy ra hai hàng máu, miệng thì luôn cười. Bất chợt cái thân ảnh đáng sợ ấy cứ vậy mà lao chồm chồm, chồm chồm về phía của ông:
“...Sao mày giết tao hả Lý ơi…”
Ông Lý kinh hãi gào rú lên trong đêm
“ Không.. không... A a a a a a a a a a a a....”
...............
Chap 3: Những cơn ác mộng
Ông Lý choàng tỉnh, cả người ông ướt đẫm mồ hôi, ông há mồm thở hộc hộc. Trời lúc này vẫn còn tối, mới chỉ qua canh bốn không lâu.
“Thì ra là mơ”
Khẽ thở phào khi nhận ra đó là một giấc mơ, một giấc mơ quá đỗi chân thật. Tuy nhiên, điều khiến cho ông cảm thấy khó hiểu, đó là tại sao cơn ác mộng về ông Toàn lại quay trở lại? chẳng phải chính ông đã trấn yểm ngôi mộ rồi hay sao? Đang suy nghĩ miên man thì ông phát hiện có người ở phía bên ngoài, ông quát:
-Đứa nào đứng ngoài đó?
-Dạ bẩm ông, là con ạ!
-Sâm à? mày đứng ngoài đó làm gì?
-Dạ bẩm, con nghe thấy ông hét to quá nên sợ ông xảy ra chuyện gì. Dù sao con cũng đang phụ trách an toàn cho ông mà.
-Tao ngủ mơ thôi. Mày lui xuống đi.
-Thưa …vâng ạ
Sự tĩnh lặng lại bao trùm lên tất cả. Ông Lý không ngủ lại được nữa, ông trằn trọc chờ trời sáng bởi ông cần phải chứng thực một việc.
Sáng hôm sau, người ta thấy ông Lý dậy rất sớm, vội vã đi ra ngoài. Càng ngạc nhiên hơn khi ông đi một mình mà không có ai theo hầu. Ông Lý vội vã như vậy là vì ông phải đi ra nghĩa địa của làng, đến ngôi mộ của ông Toàn.
Ngôi mộ của ông toàn nằm sâu trong nghĩa, cái vị trí này là do ông Lý chọn, nó hơi khuất tầm nhìn nếu đừng ở bên ngoài nhìn vào. Đứng trước ngôi mộ này, bất giác ông cảm thấy rùng mình. Bởi bằng mắt thường ông cũng có thể nhìn thấy, tại vị trí ba cây đinh sắt mà tự tay ông đóng xuống, thì giờ đây đã xuất hiện ba cái lỗ, chứng tỏ đã có người nhổ ba cây đinh đó lên. Thậm chí ngay cả vị trí chôn cái hình nhân cũng có vết đào bới, sau khi kiểm tra thì quả nhiên con hình nhân đã không còn.
"...Quạ quạ quạ…"
Còn đang mải suy nghĩ thì một tiếng kêu bất chợt làm cho ông giật mình. Ông Lý vội ngẩng đầu lên thì ông thấy từ đâu bay đến một con quạ, nó xà xuống mà đậu ngay trên bia mộ của ông Toàn. Điều đáng sợ đó là đôi mắt của con quạ có màu đỏ như máu, nó nhìn ông Lý mà kêu lên từng tiếng làm cho ông kinh hãi, ông Lý bước lùi từng bước, ông muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Ông chạy như bay ra khỏi nghĩa địa. Phía sau lưng ông vẫn vọng đến từng tiếng kêu gai người của con quạ làm cho ông không dám ngoái đầu lại. Về đến nhà, ông suy nghĩ mãi về vấn đề này, ông quyết định khăn gói tay nải để đi xa một chuyến.
Ông phải đi tìm đến tên thầy bùa năm xưa để xin lại vật dụng trấn yểm lại oan hồn của ông Toàn. Nghĩ là làm, ông sai người chuẩn bị cho ông một chiếc xe ngựa, đùm vài cơm nắm rồi lên đường.
-Bác ơi, bác cho tôi hỏi, thầy Cẩn nhà ở đây chuyển đi đâu rồi ạ?
Một người đàn ông đang bước đi chậm rãi trên con đường trong làng, trên vai vẫn còn đang vác cái cần câu, chắc có lẽ là đang trên đường đi câu cá về thì bị một người đàn ông khác xin dừng lại hỏi chuyện. Người hỏi chuyện không ai khác chính là ông Lý. Sau cả nửa ngày đi đường thì cuối cùng ông cũng tới được nhà của ông thầy Cẩn, người mà năm xưa đã giúp ông chấn yểm oan hồn của ông Toàn. Thế nhưng sau bao nhiêu năm quay trở lại, ngôi nhà thì vẫn còn đó nhưng trông có vẻ đã lâu không có người sinh sống. Cửa nhà đều bị đóng lại, lá rụng tràn ngập cả khoảng sân rộng lớn.
Người đàn ông câu cá thấy ông Lý hỏi vậy thì ngạc nhiên, nhìn ông Lý một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi lại:
-Ông là người nơi khác tới có phải không?
-Dạ đúng rồi, tôi là người vùng khác, lần trước có tới tìm thầy Cẩn đây để cầu tài lộc và may mắn, nay tôi quay lại để thăm mà không thấy thầy đâu nữa.
Ông Lý trả lời với một giọng điệu hết sức ôn hòa và niềm nở, khác hẳn với hình ảnh của ông phú hộ phách lối và lạnh lùng hằng ngày, ai bảo ông đang gặp chuyện cơ chứ.
Người đàn ông kia nghe xong thì cũng gật gù, tỏ vẻ “ra là vậy” rồi trả lời:
-Ông đến chậm mất rồi, thầy Cẩn chết rồi.
-Chết…chết rồi? Bác có thể nói rõ hơn được không ạ?
-Sở dĩ mà tôi đoán ông không phải là người vùng này, là bởi vì cái chết của thầy Cẩn quá đỗi kinh dị, trong vùng này ai ai cũng biết đến.
Nói đến đây thì người đàn ông ra hiệu cho ông Lý tới gốc cây trước mặt và ngồi xuống, sau đó tiếp tục kể:
-Thầy Cẩn chết cách đây khoảng một tháng. Mới tối hôm trước thầy còn đang xem cho khách mà sáng hôm sau, người ở đã phát hiện ra thầy chết tự lúc nào. Xác của thầy bị treo lủng lẳng giữa phòng ngủ, thầy bị cứa cổ mà chết. Máu chảy ra từ cổ nhỏ xuống sàn nhà lênh láng, hai mắt thầy mở trừng trừng đáng sợ lắm.
Người đàn ông kể tới đây thì khẽ rùng mình một cái, kể xong lão đứng dậy, phủi phủi đít vài cái rồi nói với ông Lý, lúc này còn đang há hốc miệng vì câu chuyện vừa rồi:
-Thôi…thôi…tôi phải về đây, tự nhiên nhắc tới lại thấy sợ.
Rồi cũng không đợi ông Lý chào đã vội vàng đi mất, bỏ lại ông Lý vẫn ngồi đó.
Tuy mất công đi một chuyến nhưng với ông Lý không phải là không thu hoạch được gì. Chí ít là ông đã biết được ông thầy bùa đã chết, mà hơn thế nữa đó là bị giết chết. Kết hợp với tình tiết có người phá các thứ ông đã trấn yểm tại ngôi mộ của ông Toàn, thì ông Lý kết luận có kẻ đang muốn khơi lại tội tác của ông năm xưa.
Ông Lý trở về ngay trong đêm hôm đó. Đến sáng, khi về ngôi làng Yên Thịnh thì từ xa ông Lý đã thấy rất đông người tụ tập trước khuôn viên ngôi nhà của ông, thậm chí có cả lính canh của quan phủ. Cảm giác có sự chẳng lành, ông mau chóng bước tới quát lớn:
-Chúng mày tụ tập làm gì trước cửa nhà ông thế này?
Nghe thấy giọng ông Lý, tất cả đều dạt ra hai bên để cho ông Lý bước vào, chẳng ai dám hé răng nói câu nào. Phần vì cái uy của ông, phần vì không muốn rước họa vào thân vì mọi người đều biết nhà ông Lý đang có chuyện lớn. Ông Lý bước vào nhà với tâm trạng khó hiểu thì từ trong nhà, thằng Tèo hớt hải chạy ra cổng đón ông với vẻ mặt hoảng hốt:
-Ông…ông ơi…có chuyện lớn rồi…
Ông Lý quát:
-Có chuyện gì?
Tèo trả lời:
-Cô…cô chủ…chết rồi…
-MÀY NÓI CÁI GÌ?
Chẳng đợi cho Tèo nói tiếp thì ông Lý đạp một cú vào giữa ngực khiến cho cậu lăn lóc ra đất mà đau đớn, sau đó ông Lý bước vội vào bên trong. Vừa vào đến nơi thì ông Lý giật mình, khi giữa sân đang có rất nhiều người đứng xung quanh một cái chiếu đắp lên một người nằm đó, cái chiếu ngắn ngủn làm lộ ra đôi chân trắng ởn nhợt nhạt. Thấy ông Lý đã về, người ở vội vàng tản hết ra, chỉ còn viên quan tri huyện là vẫn đứng tại chỗ. Thấy ông Lý tới thì quan nói:
-Lão Lý đi đâu mà bây giờ mới về? Lão phải hết sức bình tĩnh nhé.
Không đợi tên quan phủ nói hết thì ông Lý đã xông tới, vén chiếc chiếu lên một góc làm lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
-Mai…Mai…con làm sao thế này…Mai ơiiiii…hu hu…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến cho ai nấy đều thương xót cho ông Lý.
Phải…người nằm đó không ai khác chính là Mai, cô con gái đầu lòng của ông, tuy hai đứa con luôn làm cho ông phải phiền muộn nhưng dù gì vẫn là cốt nhục của ông, chứng kiến cái chết của cô con gái làm cho ông Lý không khỏi xót xa.
-Chuyện này là thế nào?
Ông Lý ngẩng đầu lên, nhìn quan tri phủ mà gằn lên từng chữ, khác hẳn với vẻ mặt nịnh nọt, khúm núm như mọi lần. Tên quan phủ cũng biết tâm trạng của ông Lý đang bị kích động nên không chấp cái thái độ này, ra hiệu cho ông Lý đi vào nhà rồi nói chuyện.
Vào đến phòng khách, quan tri huyện ra lệnh cho tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn lại hai người thì quan nói:
-Lão Lý…Lão phải nói thật cho ta biết, lão có thù oán gì với ai hay không?
Nghe thấy quan phủ hỏi vậy khiến cho ông Lý chột dạ, vội vàng lắc đầu. Bởi ông không thể mang chuyện liên quan đến ông Toàn mà kể ra được. Quan tri phủ thấy vậy thì khẽ thở dài, nói tiếp:
-Sáng sớm hôm nay có người báo tin, phát hiện ra một xác chết lõa lồ, hai tay bị trói lại rồi treo ở cây đa ngoài đầu làng. Kèm theo đó là một vết cắt sâu ở trên cổ. Lão có chắc là không có kẻ thù nào chứ?
Ông Lý thất thần, ban nãy vì quá đau thương nên ông không kịp kiểm tra kĩ xác con gái ông. Không ngờ con gái ông bị chết thê thảm như vậy. Cắt cổ, treo lên? Đây chẳng phải giống như cái chết của thầy Cẩn hay sao?
-Lão Lý…lão Lý??
Thấy ông Lý thất thần, quan phải gọi tên mấy lần thì ông mới giật mình mà đáp lại:
-Bẩm quan, tôi làm gì có ai thù hằn đến mức này. Mong quan điều tra bắt hung thủ giúp tôi, để tôi rửa mối thù này cho con Mai.
Chẳng cần nói thì viên quan tri huyện cũng phải điều tra ngọn ngành việc này, khẽ gật đầu rồi an ủi ông Lý vài câu. Quan ra lệnh cho lính canh giải tán dân làng rồi hồi phủ, để cho ông Lý còn lo hậu sự.
Một cái rạp nhanh chóng được dựng lên, người người chạy ngược chạy xuôi để lo việc, thầy cúng đã được mời tới. Một chiếc quan tài loại đắt tiền rất nhanh được đưa đến. Đám ma được tiến hành rất chóng vánh theo lệnh của ông Lý.
Tối hôm ấy, ông triệu tập tất cả người ở trong nhà ra để trút giận, để mắng để chửi. Tay cầm chai rượu cứ thế tu ừng ực. Khi đang uống thì ông khựng lại, như nhớ ra điều gì đó ông hỏi:
-Cậu chủ đâu?
Sâm lúc này vẫn đang quỳ trên đất lên tiếng:
-Dạ bẩm…từ hôm ông mổ lợn khao vẫn không thấy cậu chủ về ạ
Ông Lý quát lớn:
-Đến nước này rồi mà vẫn còn đang rúc chỗ nào đánh bạc hay sao? Mau cho người tìm cậu chủ về đây. Không tìm được thì chúng mày đừng có trách ông…Cút hết ra ngoài kia…
Mọi người lui hết ra ngoài, không ai dám ở lại mà hứng chịu cơn thịnh nộ của ông Lý. Ông Lý tiếp tục chìm vào trong men say, ông vẫn còn nhớ như in cái lúc ông đưa tiễn con gái ra nghĩa ra, ở phía ngôi mộ ông Toàn vẫn vang lên tiếng quạ kêu đầy lạnh lẽo. Ông tin chắc rằng có kẻ đang ngắm vào ông và gia đình, muốn lật lại quá khứ tội lỗi của ông. Suy nghĩ miên man một lúc rồi ông Lý cũng chìm vào giấc ngủ bởi ông uống khá nhiều.
Và rồi cơn ác mộng một lần nữa lại kéo tới. Trong mơ, ông Lý thấy mình đang ngồi ở phòng khách thì bất ngờ có tiếng gọi u ám và lạnh lẽo vang lên:
"...Cha ơi…"
Ông nhận ra đó là giọng nói của con gái mình.
-Mai…con ở đâu…Mai…
"CHA ƠI…CON CHẾT THẢM QUÁ…"
-Nói cho cha biết…ai đã giết con…
Ông Lý đứng bật dậy, ông cố tìm đến nơi phát ra tiếng gọi của con gái ông, khi đang đưa mắt tìm kiếm thì ông thấy một hình ảnh đáng sợ.
Ông thấy Mai, lúc này đang ngồi chễm chệ trên cái bàn được dựng tạm khi chiều để thờ cúng. Cô ngồi đó mà nhìn ông Lý với ánh mắt u buồn. Từ cổ của cô, máu vẫn phụt ra thành từng tia chảy tong tong xuống cái bàn vong. Bên tai ông Lý vẫn văng vẳng giọng nói của Mai:
"...Cha…ơi…con…lạnh…lắm…"
Tuy rất thương tiếc con gái, nhưng cái hình ảnh này của Mai khiến cho ông Lý cảm thấy sợ. Bất ngờ một âm thanh vừa sợ vừa quen thuộc lại vang lên.
"...cộp…cộp…cộp…"
Nỗi sợ hãi dường như được nhân đôi khi một giọng nói khác lại vọng đến.
"...Lý ơi…"
"...cộp…cộp…cộp…"
"LÝ ƠI…TRẢ MẠNG CHO TAO…"
Một lần nữa oan hồn của ông Toàn lại hiện về. Ông Lý lại được một phen đứng tim, gió từ đầu lùa vào trong căn nhà, các ngọn nến trên bàn thờ cũng như ngọn đèn dầu trên bàn đều đã bị thổi tắt hết. Căn nhà chìm vào trong bóng tối u ám, tiếng gió luồn vào từng kẽ hở khẽ rít lên từng cơn.
Ông Lý đang khua khua cái tay mò mẫm thì cánh cửa chính lại từ từ mở ra đủ cho ông Lý có thể nhìn thẳng ra khoảng sân.
-Không…cút đi…cút điiii…
Ông Lý ú ớ khi một lần nữa lại mặt đối mặt với ông Toàn. Oan hồn của vị phú hộ xấu số cứ bước từng bước thật chậm rãi…
"...cộp…cộp…"
…LÝ ƠI…
Giọng nói ông Toàn lại vang lên, trên tay hồn ma ấy đang cầm một thứ mà nó khiến cho ông Lý kinh hãi đến tột cùng, đó là một cái đầu.
"Hi hi hi…he he he"
"...CHA ƠI…CON…LẠNH…LẮM…"
Trong nhà thì oan hồn cô con gái cứ cười khanh khách, bên ngoài thì là oan hồn của ông Toàn đang tiến lại gần khiến cho ông Lý lúc này chỉ còn biết ngồi xổm xuống mà ôm đầu, hai mắt nhắm chặt lại. Bất ngờ oan hồn ông Toàn ném cái đầu đang cầm trên tay vào trong nhà khiến cho nó lăn long lóc đến trước mặt ông Lý.
"..Lộp cộp…"
Ông Lý mở mắt ra nhìn thì ông hét toáng lên, khi nhận ra cái đầu này chính là của Bảo…con trai ông…
-Không…không thể nào…Bảo…bảo ơi…!!!
Bất ngờ cái đầu ấy mở hai mắt mà nhìn ông Lý trừng trừng, đôi môi khẽ mấp máy phát ra âm thanh the thé:
"…Cha ơi…khe..khe..khe…"
-Ông chủ…ông chủ ơi…
Ông Lý giật mình tỉnh dậy bởi tiếng gọi của Tèo và Sâm. Chắc có lẽ do ông ú ớ kêu la to quá mà hai thanh niên phải vào để lay dậy.
-Đây…đây là đâu?
Tèo với Sâm ngơ ngác nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy khó hiểu với câu hỏi này. Tèo đáp:
-Ông chủ gặp ác mộng phải không ạ. Đây là phòng ngủ của ông. Ông kêu to quá nên chúng con mạn phép vào xem tình hình, mong ông chủ thứ tội.
Lúc này thì ông Lý đã bình tĩnh hơn, và đã sớm nhận ra mọi chuyện vừa rồi là một cơn ác mộng. Ông nói với giọng điệu mệt mỏi:
-Thằng Bảo về chưa?
Sâm đáp:
-Dạ vẫn chưa thấy cậu chủ về.
Ông Lý cảm thấy lo lắng cho sự an Toàn của cậu con trai quý tử, ông ra hiệu cho hai thanh niên ra ngoài. Tèo và Sâm cúi chào ông rồi cả hai đi về phòng nghỉ ngơi.
Bước tới bàn vong của cô con gái, khẽ thắp ba nén nhang rồi khấn vái, trong lòng ông Lý bây giờ đang tràn ngập nỗi lo, không biết đứa con duy nhất của ông giờ này đang ở đâu. Cái giấc mộng kinh hoàng vừa rồi liệu có phải là một điềm báo hay không. Ông Lý khẽ thở dài, ngồi đăm chiếu suốt thời gian còn lại cho tới khi trời sáng.
...............
Chap 4: Kết thúc
Thấm thoắt lại thêm một tuần trôi qua kể từ khi xảy ra cái chết của Mai. Ông Lý ngày càng tiều tụy hơn, ông sai người tìm khắp ngóc ngách của cái làng này, thậm chí là nhờ quan tri huyện cho người tìm ở cả mấy làng lân cận, tuy nhiên vẫn không có tin tức của Bảo.
Trông ông Lý như già thêm mấy tuổi. Ông uống rượu nhiều hơn, bởi chỉ có rượu mới làm cho ông tạm quên cái cảm giác đang tra tấn, hành hạ ông mấy ngày hôm nay. Người ở trong nhà biết tâm trạng của ông nên ai nấy đều nơm nớp lo sợ, bởi chỉ cần làm phật ý của ông Lý thì sẽ trở thành nơi cho ông phát tiết.
Bên cạnh ông Lý lúc này chỉ còn lại
hai người vẫn thường xuyên tiếp xúc, đó là Tèo và Sâm. Sâm vẫn như thường lệ, phụ trách nấu các món ăn tẩm bổ cho ông Lý, nhất là cái độ mà sức khỏe của ông Lý có phần sa sút. Còn Tèo thì phụ trách việc truy tìm tung tích của cậu chủ.
Cho đến một hôm, khi ông Lý đang thắp nén nhang khấn vái cho cô con gái xấu số, thì thằng Tèo hớt hải chạy vào, miệng nói lớn:
-Ông…ông chủ ơi…cậu Bảo…về rồi…
Ông Lý giật mình đánh rơi que nhang xuống đất, khi còn chưa kịp nói gì thì phía ngoài đã vang lên giọng nói quen thuộc:
-Thằng Sâm vào bếp nấu cho cậu bát mỳ.
Nghe thấy giọng của thằng con quý tử, ba máu sáu cơn ông Lý dồn hết lên não, ông với ngay cái ba toong của mình bước nhanh ra ngoài.
-Con chào cha…
Vừa thấy ông Lý thì Bảo định chào như mọi lần nhưng cậu chợt khựng lại khi nhìn thấy vẻ mặt "đằng đằng sát khí" của cha mình. Bảo vẫn chưa hay biết gì về cái chết của chị Mai, vẫn như thường lệ, rúc vào một xó nào đấy và nướng hết số tiền mình có.
Không để cho Bảo nói tiếp, ông Lý giơ cái ba toong lên và nện xuống, miệng quát lớn:
-Chào cái mả cha mày à mà chào, mày cút đi đ** đâu mà giờ này mới về. Tiên sư cái thằng mất dạy, mày đợi thằng cha mày xuống lỗ rồi mày mới về thắp hương cho tao có phải không…?
Bảo ngẩn ngơ, cậu vừa nghiêng người tránh né cái ba toong đang vụt xuống vừa nghe ông Lý chửi. Cậu không ngờ cha cậu lại giận dữ đến thế, khi đang tránh né thì cậu có đảo mắt liếc vào trong nhà và thấy di ảnh của Mai thì cậu tá hỏa, Bảo ấp úng:
-Cha…chị Mai…chị Mai có chuyện gì sao?
-Sao sao cái mả bố nhà mày…
Vừa chửi ông Lý vừa thở hồng hộc vì mệt. Chưa bao giờ ông Lý tức giận đến như vậy, người ở từ nhà trên tới nhà dưới đều im thin thít, không ai dám hé răng nửa lời. Do đang đứng gần cậu chủ nên Tèo rón rén bước tới, nói nhỏ vào tai của Bảo điều gì đó khiến cho cậu há hốc miệng, nuốt nước bọt cái "ực". Giờ thì Bảo đã hiểu vì sao ông Lý lại tức giận như vậy, suy nghĩ một lúc Bảo bày ra một vẻ mặt tội lỗi cùng đau thương, cố dặn ra giọt nước mắt rồi nói:
-Ối trời ơi chị Mai ơi…cha nói đi…kẻ nào giết chị Mai. Con mẹ nó, con mà biết là ai thì con không để yên cho nó sống đâu.
Ông Lý đang hạ hỏa được đôi chút, nghe thằng con quý tử gào rống lên thì máu lại dồn lên não, ông lại quát:
-Mày nghĩ nếu biết được hung thủ tao lại còn phải chờ mày về để bẩm báo cho mày đi bắt nó à cái thằng óc lợn.
Bảo lại được dịp ngớ người. Cậu rón rén bước lại gần ông Lý, khẽ nịnh nọt cho ông bớt giận:
-Con biết cha lo lắng cho con, nhưng chẳng phải con vẫn an toàn hay sao? Thôi cha bớt giận, những ngày này con không đi ra ngoài nữa, không cờ bạc nữa, cha yên tâm.
Ông Lý tức thì tức vậy, nhưng cái thời khắc thấy con trai mình bình an vô sự, lòng ông cũng nhẹ nhõm phần nào. Nay nghe nó nói mấy câu lọt tai, biết là nịnh nhưng ông cũng không bắt bẻ, ông nói:
-Khôn hồn thì ở yên trong nhà, tao không có nhu cầu đi nhặt xác mày về đâu.
Nói xong ông bỏ lên trên nhà, mặc kệ cho Bảo đứng ngơ ngác ở đó. Thấy mọi chuyện đã xuôi xuôi thì người ở cũng tản đi hết. Lúc này chỉ còn lại Tèo và Sâm là ở lại.
Sau khi nghe hai tên người hầu kể tường tận về cái chết của Mai, Bảo khẽ rùng mình, vẫn không quên dặn Sâm nấu cho mình cái gì đó để ăn rồi trở về phòng.
Những ngày tiếp theo đúng lời như Bảo đã nói, cậu không ra khỏi nhà. Ngày ngày ở bên hầu ông Lý, đến cả ăn cơm cũng ngồi ăn chung với cha. Nhìn thấy sự thay đổi chóng mặt này, ông Lý không khỏi ngạc nhiên. Có lẽ thằng con quý tử của ông đã biết sợ, nhìn thấy sự thay đổi này khiến cho ông Lý hài lòng, phần nào nguôi ngoai đi nỗi tiếc thương cô con gái xấu số.
Trong một lần dùng bữa, Bảo cùng với ông Lý đang ăn cả một bàn ăn thịnh soạn, đứng bên cạnh là Sâm đang hầu rượu, thì ông Lý bỗng nhiên lên cơn buồn ngủ. Ngáp ngáp mấy cái, ông chống cái ba toong mà đi vào buồng trong để nghỉ ngơi, Sâm đi theo để rìu ông vào trong buồng sau đấy quay trở ra để hầu cậu chủ. Bảo dùng bữa thêm một lúc thì cũng ra hiệu cho Sâm dọn dẹp.
Vắt cái chân lên ghế ngồi ngả lưng, tay đang dùng tăm xỉa răng thì cậu nhận thấy có cái gì đó óng ánh ngay dưới đất, cúi xuống quan sát thì Bảo phát hiện đây là một chiếc chìa khóa có màu vàng, nhặt nó lên ngắm nghía một lúc thì Bảo nở một nụ cười bí hiểm.
[...]
Lại thêm một tuần nữa trôi qua, những tưởng thằng con trai quý tử đã thay đổi, thì ông Lý phát hiện Bảo lại đi ra ngoài một hai ngày rồi chưa thấy về. Khẽ thở dài lắc đầu ngao ngán bởi ông Lý cũng bất lực, chả có nhẽ lại bắt nhốt cậu con trai giam lại thì cũng không phải là cách hay.
Thời gian này ông cũng phát hiện ra sức khỏe của mình xuống cấp trầm trọng. Ông ho nhiều hơn, có những lúc ho ra cả máu, lại cộng thêm những cơn ác mộng vẫn cứ hành hạ ông mỗi đêm khiến cho ông Lý không còn vẻ ngông nghênh thường thấy, thay vào đó là dáng vẻ lọm khọm, tay chống gậy mà đi từng bước mệt nhọc.
Ông Lý suy nghĩ mãi đến vấn đề của mình, ông biết rằng hung thủ sát hại Mai có liên quan đến vụ việc nhà ông Toàn, bởi không thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên các sự việc như vậy được. Ông Lý đã từng nghĩ đến cậu con trai mười tuổi của ông Toàn mất tích bí ẩn năm đó. Nói đến đây thì ông thừa nhận mình đã quá sơ sót xong việc này, khi mà ông cứ tưởng rằng tay Ngưu cùng đã thuộc hạ đã xử lý sạch sẽ, không ngờ lại để xót mầm họa này. Đang ngẫm nghĩ thì thằng Tèo chạy vô bẩm báo:
-Bẩm ông, quan tri huyện tới.
-Mau…mau mời vào
-Vâng thưa ông chủ.
Một lát sau có một người đàn ông mặc quan phục, dáng vẻ uy nghi bước vào, khẽ gật đầu với ông Lý rồi bước thẳng tới một trong hai chiếc ghế ở giữa phòng khách ngồi xuống. Ông Lý bước tới rót trà rồi cũng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, ông hỏi:
-Bẩm quan, nay quan đại xá tới đây có lẽ đã có tin tức gì chăng?
Viên quan tri huyện không vội đáp lời, khẽ tầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi mới nói:
-Có chút manh mối, nhưng cũng không giúp ích được gì nhiều. Qua quá trình điều tra thì có người cung cấp thông tin rằng từng thấy một nam một nữ rạng sáng hôm xảy ra án mạng, có đi từ hướng làng bên về làng Yên Thịnh. Người này nhận ra tiểu thư Mai do cũng thường xuyên bắt gặp, duy chỉ có người đàn ông đi cùng thì đội một chiếc nón nhỏ che mặt nên không nhìn thấy được, chỉ biết dáng người cao lớn mà thôi.
Nói đến đây quan lại dừng lại nhấp một ngụm trà, như đang thể chờ đợi ông Lý có phản ứng gì hay không. Ông Lý thì đăm chiêu, bởi cái dữ kiện này có cũng như không, nhưng chí ít biết được là kẻ đi cùng Mai trước khi chết có dáng người như thế nào. Nghĩ ngợi một hồi, ông Lý nói:
-Bẩm quan, lão Lý này trước giờ vẫn một lòng với quan, mong quan minh xét…
Thấy ông Lý đang nói lại ngập ngừng, quan đáp:
-Lão Lý cần gì câu nệ như vậy, có gì cứ nói.
-Bẩm quan, mười năm trước chắc quan vẫn chưa quên vụ của ông Toàn chứ ạ, quả thật do một tay lão Lý này làm.
Quan đang gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn tạo nên từng tiếng "lạch cạch" thì dừng lại, được một lúc rồi lại gõ tiếp, như ra hiệu cho ông Lý tiếp tục. Ông Lý nhìn vẻ mặt của quan không hề biến sắc một chút nào thì lấy làm ngạc nhiên, nhưng ông vẫn quyết định kể:
-Năm đó lão cùng thân tín lẻn vào truy sát nhà ông Toàn, chỉ không ngờ rằng khi dân báo án lên quan thì lão mới biết được là không có xác chết của thằng con mười tuổi nhà ông ấy. Sự việc cũng đã lâu, mong quan thương tình mà trách nhẹ, có lẽ mầm mống ngày đó đã trở về để trả thù…
Ông Lý đang nói thì bị quan giơ tay ngăn lại, khẽ thở dài quan đáp với giọng lạnh lùng:
-Ta đã nhiều lần dặn dò lão không nên “nước sông phạm nước giếng” lão còn nhớ chứ? Toàn lão chung quy vẫn biết chừng mực, cũng là chỗ quen biết với ta, lão làm như vậy chính là vả vô mặt quan một cái rồi đấy.
Ông Lý nghe quan nói vậy thì hoảng sợ, quỳ sụp xuống đất, miệng lắp bắp:
-Bẩm quan, lão lỡ dại, mong quan thứ tội.
-Đứng lên đi kẻo người ta nhìn.
Ông Lý vâng dạ một tiếng rồi trở lại chỗ ngồi, xong xuôi quan nói tiếp:
-Dù sao cũng đã mười năm trôi qua, lão cũng đã thành thật với ta thì việc này coi như xong, ở cái làng này cũng chỉ còn mỗi lão là còn qua lại với ta. Chỉ có một điều đứa bé năm ấy đã biệt tích không dấu vết, tại sao lão lại nghĩ tới khả năng này?
Nghe quan nói xong thì ông Lý bắt đầu kể tường tận mọi thứ cho quan nghe, từ vụ yểm bùa ngôi mộ ông Toàn cho đến cái chết của ông thầy Cẩn, không dấu một thứ gì. Nghe đến đâu thì quan gật gù tới đó, quan nói:
-Thời gian này lão tốt nhất đừng ra ngoài, ta sẽ điều tra những người lạ từng xuất hiện ở làng này, ngoài ra dặn dò thằng con trai lão đừng có đi ra ngoài kẻo rước họa vào thân.
Nghe đến đây thì ông Lý thở dài, đáp lại:
-Chẳng dấu gì quan, thằng nghịch tử nó lại bỏ ra ngoài chơi rồi, đánh chết cũng không chừa cái máu đỏ đen.
Quang nghe xong cũng lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán, tiếp đến quan nói một câu không liên quan đến chủ đề hiện tại:
-Dạo này việc làm ăn vẫn tốt chứ lão Lý?
Vốn là con cáo già, sao ông Lý không hiểu ý tứ trong lời nói ấy. Ông mỉm cười, xin phép quan đi vào trong buồng, mục đích chính là lấy tiền để đút lót cho quan.
-Ôi trời đất ơi…
Thấy ông Lý kêu lên khiến cho quan giật mình, quan vội chạy vào buồng trong thì thấy ông Lý đang ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt thất thần. Quan hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
-Bẩm quan…tiền vàng, của cải của nhà lão không cánh mà bay hết rồi…
-Cái…Cái gì? Sao có thể?
Đến chính ông Lý cũng cảm thấy điều này là không thể, bởi cái tủ đựng của cải trong nhà được chính tay ông đặt riêng về, chất liệu gỗ quý cực kì rắn chắc, không thể cạy mở được. Cách duy nhất có thể mở đó là dùng chiếc chìa khóa bằng vàng mà ông Lý luôn mang bên mình. Nghĩ tới có kẻ trộm của thì chỉ có thể là người trong nhà mình, mà nghi vấn lớn nhất chính là Bảo, thằng con trai trời đánh của ông. Nhưng nhìn chiếc chìa khóa trong tay, ông tự hỏi rằng trộm bằng cách nào???
Như nhìn ra được suy nghĩ của ông Lý, quan tri huyện khẽ thở dài, vỗ vai ông hai cái rồi cũng ra về, bỏ lại ông Lý vẫn ngồi đó thất thần vì tiếc của.
Những ngày sau đó lại là chuỗi ngày tồi tệ đối với người ở trong nhà, khi ông Lý giận sôi máu vì không tìm được Bảo, lại phát tiết lên mọi người xung quanh. Cũng vì vậy mà bệnh tình ông ngày càng trở nặng, sức của ông ngày một yếu dần. Ông gần như không ra khỏi nhà, hết nằm rồi lại ngồi. Đến cơm ông cũng chẳng buồn ăn, chỉ mong ngóng tin tức từ chỗ thằng Tèo báo tin về thằng con trời đánh kia mà thôi.
Ngày hôm ấy Sâm nấu cho ông một bát cháo để cho ông tẩm bổ, ban đầu ông Lý cũng chỉ dặn Sâm để đó vì không muốn ăn. Tuy nhiên cái bát cháo tỏa ra mùi thơm lạ lẫm khiến cho ông phải thay đổi ý định. Bát cháo đặc sánh, nóng hổi, xen lẫn mùi thuốc bắc khiến cho ông Lý ngạc nhiên, ông hỏi:
-Cháo này là cháo gì, sao lại có mùi thuốc bắc?
Sâm đáp:
-Dạ bẩm, hôm nay con ra chợ mua được con lợn rừng, kết hợp với vài vị thuốc bắc để cho ông tẩm bổ ạ, con thấy sức khỏe của ông dạo này xuống sức quá. Nếu ông ăn không hợp thì để con nấu món khác.
Ông Lý xua tay, ông nói:
-Không phải, tại ông thấy mùi vị lạ lẫm nên ông mới hỏi mày.
Nói xong ông Lý xúc thìa cháo đầu tiên cho vào miệng, cái mùi cháo đậm mà béo, xen lẫn vị thuốc bắc hòa quyện, miếng thịt như tan ra ở trong miệng khiến cho ông xuýt xoa:
-Tay nghề của mày ngày càng khá đấy, sao trước giờ không nấu cho ông ăn món này?
Sâm đáp:
-Dạ bẩm ông, món này phải chờ có nguyên liệu thích hợp mới nấu được ông ạ, loại thịt cũng phải chọn kĩ, nếu không thì sẽ rất khó ăn…
Mặc kệ Sâm nói gì thì lúc này ông Lý đang ăn lấy ăn để, lâu rồi ông mới lại có cảm giác muốn ăn như bây giờ, và quả nhiên ông đã ăn đến bát thứ ba mới dừng lại, xong xuôi ông ra hiệu cho Sâm lui ra ngoài cho ông nghỉ ngơi. Sâm vâng dạ rồi đi ra, trên môi nở một nụ cười bí hiểm, miệng lẩm bẩm điều gì đó mà không ai nghe được:
"...Cần phải tìm loại thịt thích hợp ông ạ…"
[...]
Đêm hôm đó ông Lý lại chiêm bao thấy ác mộng, và cơn ác mộng lần này thực sự đã vượt ngoài sức tưởng tượng của ông. Trong giấc mơ, ông thấy mình đang đứng ở phòng khách, quanh quẩn đâu đó là mùi thuốc bắc dịu nhẹ, còn chưa định thần lại thì ông Lý thấy một thứ. Chẳng hiểu sao ở giữa nhà lại có một nồi cháo đang lơ lửng mà sôi ùng ục, nồi cháo đặc sệt đen thui với những cục thịt màu đỏ tươi như đang nhún nhảy trên mặt cháo. Ông nhìn kỹ hơn thì thấy rõ những miếng thịt đó đều có hình dáng giống như bàn tay, ngón tay, ngón chân của một con người. Những miếng thịt như đang cựa quậy trong nồi cháo, cứ như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Ông Lý cảm thấy bất lực và hoảng sợ. Cơn ác mộng càng trở nên kinh khủng hơn khi một giọng nói phát ra từ nồi cháo, giọng nói đó rất quen thuộc, là giọng nói của Bảo.
"Cha ơi…sao…lại…ăn…con…?
Khi ông Lý nhìn xuống nồi cháo thì cảm giác chết chóc đã tràn ngập trong tâm trí ông. Nồi cháo đầy những mảnh thịt vụn vỡ, xương và da rời rạc. Các mảnh thịt to và nhỏ trộn lẫn vào nhau trong nồi cháo đen đang sôi.
Ông Lý càng kinh hãi tột độ hơn khi trong nồi cháo đang sôi ấy, bất chợt nổi lên một cái đầu. Cái đầu nổi lềnh bềnh cứ quay tròn quay tròn…
-Bảo…bảo…trời ơi…
Ông Lý nhận ra đó là cái đầu của con trai mình, đau thương xen lẫn hoảng sợ. Ông Lý gào khóc thảm thiết, cái đầu vẫn cứ quay tròn theo độ sôi của nồi cháo. Những cục máu đông cứ nổi lềnh bềnh, tạo thành một cảnh tượng ghê rợn đầy đáng sợ. Cái đầu chầm chậm dừng lại, nó hướng khuôn mặt về phía ông Lý, một nửa cái đầu bị chìm xuống lớp cháo ấy, chỉ để lộ ra cái hốc mắt mà con ngươi đã bị móc ra từ lúc nào…
“Cha ơi…con đau lắm…”
Giọng nói của Bảo lại vang lên, tiếp sau đó là tiếng cười khanh khách phía sau lưng ông, khi ông Lý quay người lại ông nhìn thấy Mai, một lần nữa đang ngồi trên bàn thờ mà cười khằng khặc, chỗ vết cắt trên cổ vẫn chảy ra từng dòng máu đen tanh tưởi.
“Cha ăn đi…nó ngon lắm…thịt thằng Bảo ngon lắm…ăn đi..ăn đi cha ơi…”
Một cảm giác buồn nôn khiến cho ông Lý phải lấy tay che miệng, ông ú ớ không nói nên lời cứ thế lùi lại vào góc nhà, ngồi bệt xuống ôm đầu. Văng vẳng từ bốn phía bỗng từ đâu vang lên tiếng quạ đầy gai người
“Quạ..quạ..quạ..”
Một con quạ với đôi mắt đỏ rực, bằng cách nào đó xuất hiện giữa căn phòng, nó bước chầm chậm lại gần ông Lý kêu lên từng tiếng đầy ai oán.
-Khônggggggg
Ông Lý choàng tỉnh. Ông ho dữ dội, đến nỗi bàn tay che miệng của ông giờ đây toàn máu là máu, máu chảy xen kẽ những ngón tay của ông mà nhỏ giọt xuống cái giường, nơi ông đang an vị. Có lẽ sự kinh hoàng tột độ khiến cho ông phải mất một lúc mới định thần lại được, ông suy nghĩ về cơn ác mộng vừa rồi.
“Cháo…mùi thuốc bắc…”
Một suy nghĩ lóe lên làm cho ông Lý có cảm giác buồn nôn, dù ruột gan nóng như lửa đốt nhưng ông vẫn cố hết sức bình tĩnh, ông nói lớn ra bên ngoài:
-Thằng Tèo đâu rồi ???
Phải đến tiếng thứ hai thì từ bên ngoài, Tèo lóng ngóng chạy vào, miệng vẫn còn ngáp bởi giờ này cũng đã khuya mà ông Lý lại kêu tới, Tèo nói:
-Bẩm…ông cho gọi con ạ?
Ông Lý ngó nghiêng xung quanh một lượt rồi vẫy tay, ra hiệu cho Tèo lại gần hơn, ông nói nhỏ:
-Mày chạy ngay đến phủ quan tri huyện, nói với quan rằng ông Lý có chuyện gấp, nhờ quan cử người đến nhà. Mày nhớ không được nói với ai, đi mau đi…
Dù rất ngạc nhiên nhưng Tèo không dám trái lệnh của ông Lý, tức tốc đi ngay. Tiếp đến ông Lý bước ra ngoài phòng khách, gọi lớn:
-Thằng Sâm đâu rồi, Sâm đâuuuu?
Rất nhanh Sâm có mặt, khác hẳn với vẻ uể oải của Tèo, Sâm vẫn rất tỉnh táo bởi có lẽ cậu vẫn chưa ngủ, Sâm đáp:
-Dạ bẩm, ông chủ cho gọi con?
Ông Lý trả lời với giọng khàn khàn, như thể đang cố nén cơn giận dữ lại trong lòng, ông đáp:
-Ờ…ông hơi đói, cháo lúc chiều mày nấu có còn không?
-Dạ bẩm, con chỉ nấu vừa đủ cho ông ăn bữa tối thôi, nếu ông đói thì để con xuống bếp nấu cái gì đó cho ông ăn nhé?
-Ờ được rồi, mày nấu cho ông bát mỳ.
-Dạ vâng, ông đợi con một lát.
Sâm cúi đầu chào ông Lý, khi cậu bước một bước ra khỏi phòng khách thì từ phía sau, ông Lý bất chợt lên tiếng:
-À này Phong ơi?
-Dạ vầng, ông gọi…
Khi đang nói được nửa câu thì Sâm dừng lại, như suy nghĩ điều gì đó khiến cho cậu quay phắt người về phía sau, vừa kịp lúc giơ tay lên đỡ được con dao găm đang phóng tới bởi ông Lý, cú phóng dao khiến cho bàn tay của Sâm bị cứa một đường làm cho máu chảy tong tong. Cậu lắp bắp:
-Ông chủ…con làm gì sai mong ông chủ thứ tội…
Ông Lý tỏ vẻ tiếc nuối, với sức khỏe hiện tại thì cú phóng đó ông đã làm rất tốt rồi, chỉ trách là thân thủ của Sâm không phải dạng vừa, cú phóng bất ngờ từ phía sau như vậy mà chỉ gây ra được vết thương nhỏ bé nơi bàn tay. Ông cười khẩy rồi cái rồi đáp:
-Diễn đủ rồi, Phong mới là tên của mày, đúng chứ?
Sâm nghe ông Lý nói vậy thì im lặng trong giây lát, tiếp sau đó không còn vẻ khúm núm nữa, cậu đứng thẳng người, trên môi nở một nụ cười, Sâm đáp:
-Ông biết từ khi nào?
Tuy mới chỉ là phỏng đoán, tuy nhiên khi nghe chính Sâm thừa nhận thì hai mắt ông Lý long sòng sọc vì giận dữ cũng như hoảng sợ, sợ là bởi nếu đúng như thế thì giấc mơ của ông rất có thể đã xảy ra, và Bảo, con trai ông chắc chắn đã lành ít dữ nhiều, ông gằn lên từng tiếng:
-Mày đã làm gì con trai tao…?
-À…ý ông là thằng con quý hóa kia ấy hả? Chẳng phải ông khen thịt của nó rất ngon hay sao?
Ông Lý loạng choạng ngồi phịch xuống ghế, ông rất mong Sâm sẽ nói rằng Bảo đang ở chỗ nào đó, nhưng không, tất cả điều ông lo sợ đã thành hiện thực, một cảm giác buồn nôn le lói ở tận cổ. Chính ông đã ăn thịt con trai của mình, ông gào thét:
-KHỐN KIẾP…MÀY SẼ PHẢI CHẾT…
Sau đó ông lao lên quyết sống mái với Sâm, nhưng dù cho lúc khỏe mạnh thì chưa chắc ông đã là đối thủ của Sâm, nói gì đến lúc này, khi mà sức trói gà còn không chặt. Chỉ với một cú đá, Sâm đã đá bay ông Lý lao thẳng vào cái ghế mà ông mới ngồi, khiến cho nó vỡ vụn thành từng mảnh. Ông Lý thổ huyết ngẩng đầu lên, nhìn Sâm với ánh mắt hận thù. Chàng thanh niên ấy vẫn rất bình tĩnh, bước tới cái ghế khác gần đó và ngồi xuống, Sâm nói:
-Nếu tôi là ông thì tốt nhất nên để dành chút sức lực ấy mà trăn trối những lời cuối cùng đi…
-Mày là Phong, là con trai của lão Toàn đúng không?
-Giờ ông mới biết có phải là hơi muộn rồi không, tôi cứ nghĩ tới bản tính đa nghi thì ông phải biết sớm hơn mới phải. Đúng, tôi là đứa con trai mà mười năm trước đã phải chứng kiến lão thất phu nhà ông chặt đầu cha mình, nếu không phải vì bản tính nghịch ngợm, thích trốn trong các ngăn tủ thì có lẽ hôm đó tôi cũng phải bỏ mạng. Nhưng ông trời có mắt khi đã cho tôi sống, và cũng vì thế mà nhìn thấy cha tôi giật xuống cái khăn che mặt của lão già khốn kiếp này.
Sâm, hay lúc này phải gọi là Phong nghiến răng ken két khi nhắc về quá khứ kinh hoàng, Phong nhìn ông Lý với ánh mắt hận thù. Ông Lý lúc này đã vịn được vào một chiếc ghế khác và ngồi xuống, nghe Phong nói thì tỏ vẻ tiếc nuối, ông đã quá khinh suất khi diệt cỏ không diệt tận gốc. Ông nói:
-Chính mày đã giết con gái tao, con trai tao, và cả lão thầy bùa tên Cẩn có phải không? mày đã lên kế hoạch chi tiết từ khi nào?
Phong trả lời:
-Sau mười năm vật lộn dài đằng đẵng, học nấu ăn, học võ, quyết một ngày nào đó về rửa mối thù giết cha mẹ. Khi trở về làng này thăm mộ của cha tôi, thật không ngờ ông ấy đã chết như thế rồi mà lão thất phu nhà ông còn trấn yểm ngôi mộ, khiến cho ông ấy không thể siêu thoát. Kẻ trả giá đầu tiên tất nhiên là lão thầy bùa khốn kiếp đó rồi. Lại nói đến con gái ông, không tệ, không tệ, tuy nàng có đam mê sắc dục nhưng rất xinh, chết có phần đáng tiếc…Ai da…
Ông Lý bất lực khi nghe những lời ấy, ông không còn đủ sức để trả thù cho con gái của mình dù kẻ thù ấy đang ở trước mặt. Ông tiếp tục hỏi những thắc mắc trong lòng mình:
-Nói như vậy cái vở kịch mày đuổi theo thằng nhóm trộm túi tiền của ông đây chắc là do mày dựng lên rồi?
Phong đáp:
-Tất nhiên là tôi dựng lên, tuy nhiên tôi không chắc là ông sẽ thu nhận tôi về nhưng vẫn cứ thử.
-Nếu ông đây không nhận mày về thì sao?
-Thì sẽ tiếp tục những tình huống khác.
-Mục đích mày vào nhà ông làm gì? với thân thủ của mày thì giết ông đây đâu có khó?
Phong nghiến răng ken két, cậu nói:
-Chết đâu dễ như thế, tôi phải bắt ông nếm trải đủ mùi vị, từ cảm giác chứng kiến người thân mình chết hết, cho đến cái cảnh chính miệng ông nhai, nuốt từng thớ thịt của con trai mình, thế nào? nó ngon chứ? Sau tất cả rồi mới tới lượt ông, ông sẽ phải trải qua cái chết từ từ mà đau đớn. Ông chưa bao giờ thắc mắc thân thể của mình đang khỏe mạnh lại tự nhiên đổ bệnh hay sao?
-Mày…mày đầu độc tao?
-Tất nhiên rồi, mỗi ngày một ít trộn lẫn trong đồ ăn, dù ông có mời thầy thuốc tới cũng không thể phát hiện ra được. Chỉ sau thời gian ngắn nữa thôi, ông sẽ bị thối rữa lục phủ ngũ tạng mà chết một cách đầy đau đớn.
Ông Lý khẽ thở dài, từ khóe mắt ông chảy ra hai hàng lệ, ông hối hận, nhưng không phải hối hận việc ông đã làm, mà là hối hận vì đã làm không tới chốn, ông đã không diệt cỏ tận gốc, để lại mầm mống mà đến bây giờ cả nhà ông phải gánh chịu. Còn điều băn khoăn cuối cùng, ông hỏi:
-Vàng bạc của tao có phải do mày lấy?
-Là thằng con quý tử của ông lấy, nhưng cũng có thể coi là tôi lấy.
-Mày nói vậy là sao?
-Là tôi đã gặp cậu chủ đáng kính của ông, nói rõ là sẽ bỏ thuốc ngủ vào rượu của ông khiến cho ông ngủ say, sau đó sẽ trộm chìa khóa cho hắn vào vơ vét của cải, chỉ cần chia một phần cho tôi là được. Thật không nghĩ tới, khi mà chẳng mất thời gian suy nghĩ thì hắn đã vội đồng ý…haha.. cuối cùng thì số của cải ấy vẫn là của tôi, vậy nên nói là tối lấy chúng cũng không sai.
-Ôi…cái thằng nghịch tử…
Ông Lý nghẹn lời không biết nói gì bởi sự ngu dốt của cậu con trai của mình…Nhận thấy ông Lý đã có phần buông xuôi, Phong đứng dậy nhặt lại con dao găm của ông Lý, cậu bước từng bước lại gần như kẻ săn mồi, miệng nói:
-Vốn để ông sống thêm một thời gian nữa để tôi có thể chứng kiến cái chết từ từ và đau đớn ấy, nhưng ông đã phát hiện rồi thì tôi sẽ cho ông một ân huệ, đó là một cái chết nhanh gọn, ông yên tâm mà chết đi. Nghe Phong nói thì ông Lý chợt nhớ tới lời mình đã nói vào cái đêm hôm đấy:
“Tao sẽ lo ma chay cho mày, yên tâm mà chết đi”
Sau đấy ông nhắm mắt, chấp nhận kết cục của mình.
“...Rầm…”
Khi Phong còn chưa kịp ra tay thì cửa phòng bị đạp tung ra, từ bên ngoài xông vào rất nhiều người. Đó là Tèo, đi cùng quan tri huyện và rất nhiều lính canh, phải tới hơn mười người, đao gươm sáng lóa.
-Bao vây chỗ này lại cho ta, mau bắt hung thủ kia lại.
Sau khi quan sát tình hình, rất nhanh viên quan tri huyện hạ lệnh bao vây, đồng thời lệnh cho lính canh vây quanh bắt Phong lại. Một cuộc chiến ác liệt diễn ra ngay tại ngôi nhà của ông Lý, dù cho võ nghệ tài giỏi đến đâu thì Phong cũng không thể một mình chống lại hàng tá lính canh như vậy, sau một hồi chiến đấu thì cậu cũng mở được một con đường máu và chạy thoát thân qua đường cửa sổ.
Nhặt lại được cái mạng từ cõi chết, ông Lý không có tí cảm xúc vui mừng nào, khi kẻ thù giết con trai, con gái của ông đã chạy thoát, bản thân ông cũng đã trúng độc, cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Ông mặc kệ mọi thứ xung quanh, ngồi khóc tu tu như một đứa trẻ. Quan tri huyện thấy cảnh này thì cũng khẽ thở dài, cử lại một vài tên lính ở lại canh gác, bảo vệ an toàn cho ông Lý rồi cũng hồi phủ.
Dân làng Yên Thịnh bị một phen náo loạn ngay trong đêm hôm ấy, khi lính canh phủ khắp đường, đèn đuốc sáng rực, lùng sục từng tấc đất trong làng để bắt hung thủ.
Hai ngày sau, người ta phát hiện ra một cái xác nổi lềnh trên dòng sông của làng, cái xác bị chặt đứt chân tay cùng với cái bụng đã bị mổ phanh. Đôi mắt đã bị móc ra cùng với lục phủ ngũ tạng đã không còn, không rõ là bị hung thủ lấy mất hay do cá đã ăn hết, cái xác đã bị biến dạng và đang trong quá trình phân hủy, tuy nhiên người ta vẫn xác định được đó là Bảo, cậu con trai của ông Lý.
Nhắc đến ông Lý thì giờ này ông đã phát điên, hết nói rồi lại cười, cả ngày chỉ có uống rượu, luôn chỉ trỏ lên bàn thờ cô con gái miệng lẩm bẩm:
“Chết hết rồi, hết thật rồi”
Một tuần sau thì ông Lý chết, khi thằng Tèo phát hiện ra thì ông Lý đang nằm dưới đất, cái xác đã bốc lên mùi hôi thối, tựa như bị phân hủy từ bên trong dù ông mới chết không lâu, trên đất có rất nhiều vết cào cấu đủ để thấy trước khi chết, ông đã lăn lộn đau đớn như thế nào, vậy mà tuyệt nhiên không một ai phát hiện hay nghe thấy điều gì cả.
Cái chết của ông Lý như một dấu chấm hết cho cái nghiệp của ông gây nên, khi mà tội lỗi của ông gây ra đã khiến cho cả gia đình phải hứng chịu, kết thúc sợi dây nhân quả báo ứng mà chính ông là người bắt đầu. Đám ma của ông được đích thân quan tri huyện lo liệu, như một lời chào tạm biệt đối với một người bạn cũ.
Tại phòng khách của quan huyện tri phủ
Viên quan huyện lúc này đang đứng tại cửa sổ của lầu hai, nhìn ra khoảng đen vô tận của trời đêm mùa hè, ông đã khá mệt mỏi khi lo liệu đám ma của ông Lý cùng cậu con trai, xem như ân tình cuối cùng của quan đối với người này. Khẽ lắc lắc cái cổ tạo nên những tiếng kêu “rắc rắc”, quan nói vào khoảng không trước mặt, cứ như đang lẩm bẩm một mình:
-Ngươi hãy lánh xa đâu đó một thời gian sau đó trở về đây, ta sẽ để cho ngươi tiếp quản lại các mối buôn gạo mà cha ngươi đã từng gây dựng.
Từ không gian tối đen ấy vang lên một giọng nói:
-Mối thù giết cha đã báo, đa tạ đại nhân đã giúp đỡ.
Ngay sau đó là một bóng đen từ trên mái nhảy nhảy xuống, rất nhanh lẫn vào màn đêm vô tận. Khi cái bóng đen đã khuất, từ sau lưng viên quan tri huyện từ khi nào đã xuất hiện một người khác, đó là một lão già đầu tóc bạc phơ, lão nói:
-Chúc mừng đại nhân đã diệt trừ được cái gai trong mắt, kế sách này của đại nhân quả là cao tay.
Quan tri huyện mỉm cười không quay lại, ánh mắt vẫn nhìn vào trong bóng đêm trước mặt, bàn tay đặt trên thành cửa sổ mà gõ lên từng nhịp tạo ra tiếng kêu "lạch cạch"...
Nguyễn Văn Dũng
Tôi muốn khiếu nại với chức năng về nha tặc ở TP Hochiminh thì gởi đơn ở đâu?