TÔI ĐI CẮT TRĨ
14/02/2023 15:46:38
BỆNH TRĨ - Một căn bệnh quái ác. Nó đến vào lúc chúng ta không ngờ tới và mang theo một nỗi ám ảnh kinh hoàng mà người chưa bị trĩ sẽ không bao giờ tưởng tượng ra được.
Sau đây là "lời cảnh báo" cho những người chưa bị trĩ (kể cả người bị rồi vẫn có khả năng bị lại). Đồng thời chúng ta cũng sẽ có cái nhìn về đất nước, con người Hàn Quốc hiện đại thông qua review: TÔI ĐI CẮT TRĨ.
---
Giới thiệu
Vậy là hôm nay cũng đã là ngày thứ 5 rồi, cuối cùng tôi cũng đã được xuất viện, cảm giác vui buồn xen kẽ khiến tôi nhẹ nhàng bước đi.
Tay trái tôi cầm túi đồ, tay phải cầm tờ giấy xuất viện bước chân ra khỏi cữa bệnh viện vừa đi vừa đọc.
Tôi nhìn lên trời, bầu trời thật trong xanh với vài áng mây trôi hờ hững, những vệt nắng sớm lấp lánh trãi dài, xa xa phía trước là mặt biển mênh mông với những con sóng nhỏ lăn tăn cuộn nhẹ vào bờ như vỗ về an ủi tôi, lác đác có mấy chiếc tàu nhỏ xinh buông neo chờ đợi... Trên cao, những cánh chim nhẹ nhàng tung cánh chao lượn
Tôi bước xuống triền dốc để đón ta xi. Bên mép đường, từng vạt cỏ non xanh mơn mởn thỉnh thoảng tô điểm thêm vài bông hoa dại với muôn màu sắc, cảnh vật thật là thơ mộng.
Tiếng chim hót, tiếng người nói cười, tiếng xe chạy ồn ào ngoài đường lớn... Tất cả như một bức tranh sinh động đối với tôi.
Ra khỏi cửa bệnh viện, tôi có cảm giác như mình được sinh ra thêm một lần nữa, cuộc sống này thật đẹp làm sao. Tôi quay đầu nhìn lại lần nữa thầm cảm ơn nơi đã cưu mang và cứu chữa cho tôi trong những ngày qua.
Đến bây giờ thì tôi không ngần ngại khi chia sẻ câu chuyện của mình nữa vì tôi nghĩ mình là bệnh nhân chứ đâu phải là tội đồ, có gì đáng xấu hổ cơ chứ.
Vậy nên tôi sẻ kể ra đây câu chuyện thật của mình, chuyện: "Tôi đi cắt trĩ"
Qua câu chuyện này, tôi sẻ mô tả cụ thể về việc khám, chữa bệnh và mọi sinh hoạt tại phòng bệnh cũng như thái độ phục vụ bệnh nhân để các bạn có cái nhìn mới mẻ về bệnh viện ở Hàn Quốc nhé.
Qua đây, tô cũng hy vọng câu chuyện của mình sẻ giúp ích được ít nhiều cho các bạn để biết mà phòng tránh sớm căn bệnh đáng ghét này.
Hoặc các bạn đã và đang mang bệnh mà còn băn khoăn muốn đi phẩu thuật hay không sẻ hiểu hơn để có thêm kinh nghiệm và vơi bớt đi tâm lý lo lắng sợ hãi mà quyết định sớm để có hướng tốt nhất cho việc chữa bệnh.
Đọc có phần mất vệ sinh chút nhưng đẫ nói về bệnh trĩ thì phải tả thực chi tiết về tâm lý hiện trạng và cảm giác của tôi khi đã trãi qua những ngày đau đớn thế nào và chữa trị ở bệnh viện ra sao.
Bạn nào chuẩn bị ăn cơm thì khoan đọc nhé!
Phần 1: Căn bệnh khó nói và sự chủ quan
"Có sức khỏe là có tất cả.
Không có sức khỏe là không có gì."
Quả thực, đến giờ tôi mới thấy câu nói này ý nghĩa và giá trị như thế nào.
Lâu nay tôi mắc một căn bệnh khó nói mà có lẽ ai trong chúng ta khi mắc bệnh cũng có tâm lý ngại đi khám chữa bệnh vì xấu hổ.
Nhưng cái ngại, cái xấu hổ đó rồi cũng đến lúc không lớn bằng nỗi đau đớn khủng khiếp khi phải chịu đựng với những cơn đau khủng khiếp mà bệnh tật mang đến.
Bệnh trĩ... căn bệnh mà tôi đã nghe đâu đó có câu tục ngữ: "thập nhân cữu trĩ", nghĩa là cứ 10 người thì có 9 người bị bệnh trĩ. Thực tế thì có lẽ không nhiều đến vậy, nhưng có lẽ lại rất nhiều người cũng mang tâm lý như tôi, nghĩa là có bệnh mà ngại khám, và chủ quan khi thấy căn bệnh không ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe, không đau.
Và vì là bệnh khó nói nên cái trỡ ngại nhất là tâm lý xấu hổ khi kể ra, nói ra với người ngoài nên không tìm. được sự chia sẻ, góp ý và tư vấn từ người khác để sớm khám chữa bệnh.
Nay tôi chia sẻ câu chuyện của mình mong rằng nếu các bạn cũng đang mang bệnh như tôi sẻ có thêm chút kinh nghiệm để phòng và chữa trị bệnh sớm.
Nguyên nhân gây ra bênh trĩ thì rất nhiều, do ngồi, đứng quá lâu, bưng bê vác nặng, táo bón lâu ngày, phụ nữ mang thai và sinh con, ăn quá nhiều thức ăn cay nóng... rất nhiều nguyên nhân khác nữa mà tôi không thể kể hết.
Tôi chỉ nói qua về tình trạng bệnh tình của tôi để mong rằng các bạn nếu đang mắc bệnh này đừng vấp phải như tôi, kiểu nước đến chân mới nhảy. Mà nói thật là khi đã đau quá thì đi, đứng nằm ngồi cũng khó khăn chứ nói gì đến nhảy... khi muộn quá thì muốn nhảy cũng khó mà nhảy được.
Cách đây khoảng 8 năm rồi, tôi làm nghề bán hàng, giao hàng cho các đại lý nên suốt ngày ngồi xe máy, với lại thường đi xe máy đường xa, Vinh - Hà Tĩnh - Thanh Hóa... Có lẽ là ngồi xe máy nhiều quá nên cũng có thể là 1 trong những nguyên nhân gây bệnh. Đã lâu nên giờ cũng không biết cụ thể được nguyên nhân nào khiến tôi có mầm bện này.
Khoảng năm 2009, có đợt thỉnh thoảng tôi thấy chảy máu khi đi cầu. Có ra tiệm thuốc tây mua mấy gói thuốc uống, vài hôm sau lại thấy không sao nên tôi cũng không để ý lắm đến bệnh nữa, cũng không nghĩ là mắc bệnh trĩ.
Thế rồi một thời gian sau đó, thỉnh thoảng đi cầu thấy búi trĩ lòi ra, nhưng lại tự thụt vào, tôi cứ nghĩ chắc sẽ không sao.
Nhưng khoảng năm 2013 thì thấy dấu hiệu rõ hơn, đó là nếu ngồi xổm lâu thì búi trĩ lại đùn ra bằng hạt lạc, khi đứng lên không tự thụt vào mà phải lấy tay ấn mới vào.
Cũng từ đó, khi đi cầu thì phải lấy tay ấn búi trĩ vào thì mới vào được. Lúc này thì mọi chuyên không còn tự nhiên được nữa.
Từ giờ, biết là mình mang bệnh nên tôi tránh ngồi xổm lâu quá, nếu vì công việc mà phải ngồi xổm thì thường ngồi trên gót chân mình. Chỉ thấy bất tiện khi đi cầu còn lại thì không đau nên cứ chủ quan và nghĩ rằng sẻ không sao.
Sống ở nước ngoài nên việc uống thuốc bắc nam này nọ cũng gặp khó khăn.
Đầu năm 2014 khi tôi có dịp về thăm gia đình, có kể chuyện này với người nhà và lấy thuốc nam sắc uống được một thời gian.
Muốn chữa bênh thì phải kiên trì mà thời gian tôi về phép ở nhà có hạn nên chỉ uống được mười mấy thang thuốc là dừng, mà thời gian uống thuốc lại phải kiêng bia riệu, vốn không biết uống nhưng vì là dịp về phép nên lâu ngày gặp bạn bè thật là khó từ chối, thấy ngại với mọi người nên tôi phải lấy lý do là đang uống thuốc dạ giày để mà từ chối bia riệu.
Khi chuẩn bị sang lại Hàn Quốc làm việc, thấy uống gần hết thuốc mà bệnh cũng không thuyên giảm, chưa có dấu hiệu đỡ nhưng vì thương mọi nguời ở nhà nên tôi cứ nói dối qua quýt là đã đỡ cho người nhà an tâm và tiếp tục lên đường.
Lâu nay không thấy ảnh hưởng gì tới sức khỏe nên cứ chủ quan để vậy.
Phần 2: Nỗi đau hành hạ
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn bình thường nên tôi cũng chưa có ý định đi khám hay điều trị và phẩu thuật gì cả, vì ngoài việc bất tiện khi đi vệ sinh thì chưa bao giờ tôi thấy đau, với lại tôi nghĩ rằng sau này về VN thì sẻ uống thuốc điều trị sau .
Thế rồi cách đây 2 tuần thì có hôm tôi đi cầu thấy máu tươi rơi xuống tí tách từng giọt từng giọt như cà phê, đỏ cả bồn cầu, định đi khám thì lại tự khỏi. Công việc bận rộn nên chưa đi khám được.
Rồi đến bây giờ thì thực sự tôi mới nếm trải được cảm giác đau và khó chịu vì bị bệnh tình hành hạ nó như thế nào.
Tối Chủ Nhật vừa rồi tức là cách đây 5 ngày, bụng dưới có cảm giác muốn đi cầu nên cứ liên tục thôi thúc tôi bước vào WC. Thấy cảm giác đau tức mà không thể đi được, tưởng là mọi chuyện sẻ hết khi ngủ 1 giấc, nên sáng thứ 2 tôi vẩn đi làm bình thường.
Không ngờ cảm giác muốn đi cầu cứ lặp đi lặp lại, lúc này thì búi trĩ đã sa ra ngoài nhiều, lớn hơn hạt lạc một chút, nhét vào chỉ được 1 lúc là lại tự đùn ra.
Bây giờ chỉ thấy khó chịu thôi chứ chưa thấy đau.
Sang đến buổi chiều thì mọi chuyện thực sự là kinh khủng đôi với tôi, búi trĩ lồi ra nhiều giờ không phải một hạt như những lần trước mà là nguyên cả chùm lạc, và sưng tấy lên, đau kinh khủng, khi đi thì cứ khập khiễng như người bị chân thọt, ngồi xuống đứng lên hay bước đi, mọi cử động cứ như có ai dùng cây đâm vào hậu môn, rất là thốn và đau rát.
Kể cả khi ho hay là đi đái mà rặn cũng thốn tới rốn.
Thấy rất là khó chịu, chiều về tới nhà là lao ngay vào bồn cầu ngồi khoảng 20 phút thấy thật dễ chịu. Sau đó vào phòng chỉ muốn nằm xuống, mà có phải nói nằm là nằm được đâu, cứ như người sắp chết đói, phải vịn và tì vào đâu đó mới ngồi xuống và nằm được, mà nếu nằm ngữa thì ở hậu môn cộm lên như có ai đó nhét vào trái lựu đạn, chỉ chọn tư thế nằm nghiêng, cứ nằm bên này mỏi lại trở bên kia, mà mỗi lần trở mình là lại thêm một lần đau thốn.
Ngồi dậy thì lại càng đau hơn nên không muốn ngồi chút nào nữa, may mà có nguời nấu cơm cho, đến lúc đói quá cũng phải ngồi dậy, ngồi ăn vội lưng bát cơm mà thật là một cực hình.
Lúc này tôi thầm nghĩ: "Giá như mà không cần ăn mà cũng no thì hay biết mấy".
Đau thì đã đành, hậu môn lại luôn có cảm giác muốn đi cầu. Từ 8 giờ tối đến 6 giờ sáng mà tôi cứ vào WC đi cầu đến 7, 8 lần gì đó, mỗi lần cứ ngồi lỳ khoảng vài chục phút, vì thấy rằng khi ngồi như vậy thì hậu môn mỡ ra, đỡ đi cảm giác đau đớn của búi trĩ hành hạ.
ĐAU! Cảm giác đau như chưa bao giờ đau như vậy. Thà đứt tay chảy máu hay như vết thương ngoài da thì cũng đỡ, đằng này đau mà thốn...(như hồi nhỏ hay bị mấy thằng bạn nghịch dại chắp tay lại chọc vào hậu môn ấy).
Mấy lần cứ có cảm giác chạy nhanh vào bồn cầu, nếu không kịp thì sợ phân sẻ rơi ra ngoài mất. Nhưng vào ngồi mãi mà ko có gì, bụng lại thắt lên, lại muốn rặn mới thấy đã hờn... Mà hình như càng rặn thì búi trĩ càng ra nhiều và sưng to. Cơn đau hành hạ cả đêm không thề chợp mắt, cảm giác mệt mỏi bơ phờ...
Nếu nhà cầu mà sạch sẻ, chỉ mong ngồi trong đó mà ngủ một giấc tới sáng.
Mấy hôm nay đi cầu không thể dùng giấy lau được nữa rồi mà phải dùng vòi sen rữa bằng nước ấm. Lúc này tôi thử lấy tay sờ xuống, tôi thấy rằng giờ này cảm giác búi trĩ không còn bằng củ lạc, mà sưng lên gần như hạt mít bao quanh hậu môn. Tôi hình dung rằng búi trĩ giờ không khác gì một bông hoa xinh đẹp với những cánh hoa mịn màng trồng xếp lên nhau. Chỉ một đêm thôi mà tạo hóa đã tạo ra một bông hoa xinh đẹp ngay nơi mất vệ sinh nhất.
Giờ này tôi mới thực sự hiểu câu: Đít nỡ hoa.
Qua 1 đêm mất ngủ, cảm giác mệt mỏi và bơ phờ, đầu óc trống rỗng, cơ thể tiều tụy, râu ria trên cằm cũng tranh thủ lúc này mà mọc nhanh ra thì phải... thấy râu đâm ra tua tủa.
Bây giờ tôi chỉ cầu mong cho trời mau sáng để vào bệnh viện.
Phần 3: Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí
Những ánh bình minh đầu tiên đã tràn qua từng ô cửa sổ. Những tiếng chim đã véo von báo hiệu một ngày mới đã tới, điều mà tôi mong đợi nhất trong cả đêm nay.
Lúc này tôi thầm nghĩ, ước gì mình là 1 con chim nhỏ bé, cứ vô tư hát ca suốt ngày để quên hết nỗi đau đang giày vò lên cơ thể này.
Sáng ì ạch đánh răng xong, quên luôn cả việc ăn sáng, mà nói thật là củng chẳng còn cảm giác thiết tha gì ăn uống nữa.
Thay vội bộ đồ rồi chẳng giày tất gì, cứ thế mang cả dép lê mà chạy xuống lấy xe chạy sang nhà thằng em đồng hương mượn cái thẻ bảo hiểm y tế của nó (nó đang còn hợp pháp mà tôi thì hết thời hạn nên không còn bảo hiểm y tế).
Mượn xong cái thẻ thì lên xe đi thẳng xuống bệnh viện, trời thì lâm thâm mưa nhẹ, tôi vẩn chỉ mặc cái áo phông mỏng chạy xe mà không thấy lạnh chút nào. Ngồi trên xe, ôi búi trĩ! Nó tì xuống thốn vô cùng, nhất là khi gặp ổ gà.
Vậy nên tôi cứ thẳng 2 chân ra nâng mông lên mà chạy. Từ nhà xuống viện chỉ khoảng 10 phút chạy xe máy, nên cứ đi chầm chậm khoảng 35km/h được nữa đường thì đến ngã tư, nhìn xa đã thấy đèn xanh nhảy lùi 9,8,7,6... Tôi đi thẳng nên vẫn cứ từ từ lướt tới, khi ra giữa ngã tư thì 1 con 4 chỗ từ phía bên trái tôi bỗng dưng bất chợt lướt qua cắt đầu xe tôi rẽ phải... Khoảng cách bên phải đuôi xe 4 chỗ cách đầu bánh trước tôi chỉ 30 cm mà đang tư thế rẽ phải như muôn kéo tôi theo hướng đó.
Kétttttt... Khi chỉ cách khoảng 10 cm, tôi bóp luôn cả 2 phanh và chưa động vào con xe 4 chỗ nhưng... RẦM... Sau thứ âm thanh khô khốc đó trong khoảng khắc ngắn ngủi tôi kịp nghỉ là chắc chết mất và trong chớp mắt tôi đã nằm kềnh ra đường.
May sao, phúc nhà còn lớn, nhờ ơn Tổ tiên trời phật phù hộ, trước khi đi tôi đã đội mũ bảo hiểm cài quai cẩn thận đầu và mặt không việc gì cả. Ngóc đầu lên thì thấy con 4 chỗ đã dừng, tôi lồm cồm ngồi dậy, cảm tưởng như mình mới chui lên từ địa ngục, anh Hàn khoảng 45 tuổi từ xe bước xuống, tôi thấy mình bình tĩnh lạ, tôi hỏi rằng sao anh chạy ẩu vậy. Mặt anh ta tím ngắt!
Cái xe máy của tôi thì nằm chình ình với vài vết xước, cái gương chiếu hậu bên phải văng ra.
Xung quanh đường có mấy người ngoại quốc hiếu kỳ đi bộ qua ngã tư có đứng nhìn chút thấy tôi không bị sao cả rồi cũng vội đi.
Anh ta chạy tới thì thấy tôi đã đứng lên tỉnh táo nên cũng đã đỡ đi phần nào lo lắng, anh ấy lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát tới, tôi thấy mình chỉ bị trầy xước chân tay nên bảo thôi, đừng gọi (anh ta sai nhưng mình là lao động hết thời hạn lại chạy xe không giấy tờ, không biển số, không bằng lái nên tôi không muốn phiền phức).
Anh ta hỏi có sao không, tôi đứng thẳng vươn vai và vung tay vung chân mấy cái xem có gãy chỗ nào không mà thấy không sao. Cho anh ta xem những vết trầy xước trên bàn tay cùi tay, đầu gối, rồi bảo anh ta cứ đi, không sao đâu.
Anh ta lại gọi điện, nhưng để báo với giám đốc anh ấy là đã xảy ra tai nạn và sẽ đến muộn, lát sau anh bảo tôi để xe máy đó, lên con 4 chỗ đi cùng anh ta tới bệnh viện, nhưng tôi bảo có thể đi xe máy được, anh ta nói vậy thì anh đi trước đến chờ ở viện (không phải nói xấu chứ nếu như người Việt mình thì đó là cơ hội tốt để chuồn luôn).
Đúng là duyên nợ, nỗi đau trồng lên nỗi đau, định đi viện để khám bệnh, ai ngờ lại vào đó chữa vết thương trước. Dù có rĩ ra một ít máu và nước mô, trầy xước tím thâm cả 2 đầu gối nhưng dường như lúc này tôi không còn cảm giác đau đớn ở viết thương té xe. Chỉ mong sao vào viện để khám bệnh của mình.
Anh ta đi trước, còn lại tôi đứng giữa ngã tư, lúc này thì cái xe của tôi mới dỡ chứng, đề mãi mà máy không nỗ, nhìn dòng xe qua lại tấp nập mà tuyệt vọng tự trách mình dại, sao lúc nãy không lên xe với anh ta mà đi vào viện. May sao, đề 1 lúc nữa thì xe cũng nổ máy.
Tôi lò dò chạy xe tới, tới ngã tư gần bệnh viện thì phải sẽ trái qua đường mới vào được, lúc đó lại kẹt xe, ngồi trên xe chờ thì thấy mấy anh cảnh sát nhìn tôi đau đớn với 2 cánh tay trầy xước thì hỏi tôi làm sao bị vậy, tôi bảo té xe thì mấy anh ấy liền chỉ về phí bệnh viện và bảo tôi vào đó mà băng bó.
Đến đèn xanh cho người đi bộ, tôi băng qua đường để vào bệnh viện, trong đầu tôi thầm nghĩ có lẽ anh Hàn chạy xe 4 chỗ cũng đã đi rồi, không ngờ tôi vừa tới nơi đã thấy anh ta chờ tôi, đưa tôi vào băng bó vết thương sau đi mua thuốc và thanh toán tiền viện.
Rồi anh ta lại gọi cho bảo hiểm đến, tôi bảo không cần, nếu anh bận thì cứ việc đi, nhưng anh ta bảo rằng tôi còn phải nghỉ ngơi mấy ngày để điều trị vết thương, thời gian đó không đi làm thì không có tiền, bên bảo hiểm sẽ thanh toán tiền lương.
Sau 5 phút thì có 1 cậu thanh niên bảnh trai bên bảo hiểm tới, giới thiệu hỏi han ghi chép một lúc thì bảo tôi ký 1 số giấy tờ và chào tôi đi.
Anh 4 chổ nói là trách nhiệm của anh đã xong, giờ bên bảo hiểm sẻ làm việc với tôi, bảo tôi ngồi ghế chờ để anh qua quầy thuốc mua thuốc.
Anh ta quay lại đưa thuốc cho tôi và tôi thấy anh ta rút ví ra còn có 60.000 won tiền mặt (bên này toàn xài bằng quẹt thẻ), anh ta đưa hết cho tôi, tôi từ chối nhưng anh ta nhất định dúi vào tay bảo cầm mà mua đồ ăn bồi dưỡng... Cử chỉ đó của anh ta khiến tôi thấy xúc động và cảm phục.
Anh ta đi rồi thì bây giờ tôi mới nhớ là mình chưa ăn sáng, bụng thì không đói nhưng cảm giác đắng miệng, tôi định mua cái Kimpap để ăn, chạy tìm loanh quanh mà không có gì nên vào tạp hóa mua hộp sữa tươi 250ml uống tạm.
Phần 4: Cô y tá trẻ & cú tiêm mông
Bước chân vào bệnh viện, 1 cảm giác bình yên đến lạ, bệnh viện không bố trí cổng và tường rào bao quanh như bên mình mà cữa kính được bố trí ngay mặt tiền với những cánh cữa tự động.
Bên ngoài có mấy chiếc xe con nằm lặng lẽ đậu từ khi nào mà thấy trời mưa lâm thâm mà bên dưới khô keng.
Mới 8h15, bước chân qua cữa kính, cách khoảng 4m đã có quầy trực ban, thấy mấy em gái tre trẻ trực ban ngồi đó rê chuột máy tính (không biết có phải đang xem XXX không).
Tôi theo anh 4 chỗ đi thẳng vào hành lang bên trong, tới 1 căn phòng có 1 ông bác sĩ già nhìn đôn hậu ngồi ghi chép gì đó, 1 em y tá trẻ mặc đồng phục dáng mảnh mai với khuôn mặt trang điểm nhẹ nhìn toát lên vẽ thanh tú kiều diễm như diễn viên đóng phim nào đó. Em ấy cười duyên dáng chào và xuýt xoa nhìn tôi hỏi han ân cần...
Em kêu tôi lại ngồi chỗ cái ghế da màu đen, cầm lấy tay tôi, người tôi như muốn run lên vì cử chỉ ân cần vì bàn tay mềm mại của em ấy, em ấy lấy bông lau sát trùng và xức thuốc cho tôi rồi băng bó rất cẩn thận...
Em hỏi còn đau ở đâu, tôi chỉ vào 2 đầu gối mình, do tôi mặc quần bò ống nhỏ nên không kéo ống cao lên được mà phài cởi ra. Ơn trời! May sao bên trong tôi có mặc quần đùi mỏng chứ nếu không mặc gì hoặc là mặc sịp thì đã phơi hết chim cò ra rồi.
Sau đó kêu tôi đi vòng qua bên chiếc giường kế bên, em ấy nhẹ nhàng kéo ri đô lại, bảo tôi lột quần đùi ra... Trời ạ!... Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẻ phản bội vợ mình, nhất là lúc này cơ thể đang đau đớn... Giờ này tôi đâu còn tâm trạng vui vẻ để mà nghĩ về chuyện đó nữa cơ chứ.
Thế nhưng em ấy đã nhất định bảo tôi phải tụt quần đùi xuống. Tôi thầm nghĩ: "Vậy là anh có lỗi với em rồi vợ ơi, hãy tha thứ cho anh vợ nhé, thực sự là do hoàn cảnh đẩy đưa chứ anh không hề muốn chút nào".
Tay trái em ấy vỗ tay nhè nhẹ lên mông trái tôi mấy cái, chưa kịp để tôi suy nghĩ gì thêm thì tay phải em ấy đã cầm sẳn cái xi lanh, nói tôi đừng nhìn vào vì nhìn sẻ sợ đau, tôi nói không sao thế là em ấy chích vào mông tôi 2 cái nhẹ nhàng... Tôi không hề thấy đau chút nào, có lẽ nhờ những cái vỗ mông nhè nhẹ đó thì phải.
Lâu rồi không chạm vào da thịt phái nữ, được em ấy cầm tay và vỗ mông chút mà cảm giác đau đớn vơi đi rất nhiều...
Phần 5: Chuyển viện & nhập viện
Đi lại đã khó khăn, tha được cái xác đến viện là mừng lắm rồi, đời đúng là nhiều khi trong cái rủi có cái xui, người ta nói: "chó cắn bị ăn mày" và "chó cắn áo rách" cũng phải, đời có khi đã đen lại nhọ quả không sai.
Vốn là chỗ mình sinh sống nằm giữa 2 thành phố là Thông Dương và Kô Xơng như hình tam giác. Xuống Kô Xơng gần hơn thì lại gặp viện nhỏ, nó không có phẩu thuật cắt trĩ.
Lúc sáng sau khi băng bó vết thương té xe xong, sau 1 hồi ngần ngại cũng đánh liều hỏi em gái trực ban xinh đẹp xem khám trĩ phòng nào, em ấy bảo bệnh viện này chỉ chữa ngoại khoa, muốn khám trĩ phải sang bên TP. Thông Dương. Thế là phải lếch thếch ra bến xe để quay về Thông Dương.
Sau 30 phút ngồi xe buýt, vòng vo thêm khoảng 10 phút taxi nữa cũng đến nơi.
Bệnh viện nằm bên cạnh bờ biễn, tựa lưng vào dãy núi phía sau rất là thơ mộng, đập vào mắt là 1 tòa nhà cao bảy tầng sang trọng. Qua lớp cửa kính vào gặp ngay quầy trực ban, có 3 em trực ban tuổi khoảng ngoài 20 mặc váy và áo đồng phục màu xanh nhạt có cổ và tay áo màu trắng, một em tóc xõa ngang vai nhuộm vàng, 2 em còn lại tóc bối cao sau gáy không nhuộm, tất cả đều trắng trẻo và toát lên nét đẹp dịu dàng.
Lần này thì không ngần ngại như lần trước nữa, tôi tới hỏi liền thì được hướng dẫn rất nhiệt tình để làm thủ tục nhập viện.
Em tóc ngang vai hỏi xem thẻ chứng minh thư người nước ngoài của tôi thì tôi nói dối rằng để quên ở nhà, tôi trình ra cái thẻ bảo hiểm y tế của người khác vừa mượn lúc sáng để em ấy làm thủ tục.
Từ bây giờ ở trong cái bệnh viện này tôi sẻ mang một cái tên của người khác. Tôi không còn là tôi nữa.
Sau khi làm thủ tục nhập viện thì tôi được dẫn lại phòng sơ khám. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nhập viện, cảm giác chỉ mội mình khi không có ai thân thích bên cạnh giữa đất lạ quê người khiến tôi vừa lo lắng lại tủi thân.
Chị y tá trực phòng khám khoảng 42 tuổi sau khi hỏi han tôi một lúc thì dẫn vào phòng khám. Vào trong gặp anh bác sỹ đẹp trai đeo kính chắc cũng tầm 40 tuổi tên là Kim, sau khi hỏi han chuyện trò xong thì anh có nói với tôi một câu ngắn gọn mà tôi ấn tượng mãi: "bệnh trĩ thật khủng khiếp".
Sau đó chị y tá đóng cửa, bảo tôi cởi quần ra và chỉ tôi nằm xuống ở giường theo tư thế cái hình vẽ dán trên tường, nằm nghiêng quay lưng ra ngoài, cúi gập người và co đầu gối lên tận cằm, nằm tư thế đó thì bông hoa trĩ có bao nhiêu cánh đều hiện rõ ra trong 4 con mắt của 2 vị ấy...
Anh bác sỹ xuýt xoa thương tình 1 lúc thì đeo bao tay vào, bôi dịch nhờn gì đó vào hậu môn tôi mà tôi chỉ cảm nhận được sự ươn ướt và man mát... Rồi liền đó, anh ta ra sức thò ngón tay nhét búi trĩ và sâu bên trong hậu môn cho tôi.
Thấy tôi có vẻ thốn quá, chị y tá liên mồn kêu tôi nói theo "à... à... à" và thở ra để thót bụng lại, có lẽ lọt hẳn cả ngón tay anh bác sỹ vào sâu bên trong, thứ chất nhờn đó có lẽ có tác dụng giảm đau và làm co búi trĩ hay sao, hay là ngón tay anh ấy có phép thần thông mà sau khi anh ta nhét vào thì cái của nợ đó mới chịu nằm yên trong đó, lúc này cũng đã đỡ đau phần nào. Xong xuôi chị y tá viết phiếu và hướng dẫn cho tôi đi chuẩn bị đi chụp chiếu, xét nghiệm và một số thủ tục khác.
Phần 6: Xét nghiệm
Khám xong là khoảng 10h, chị y tá khác đưa tôi đi chụp chiếu gì đó hình như chụp phổi thì phải vì phải cởi áo với vòng cổ ra, tựa ngực vào, vòng tay ôm ngang máy, hít sâu vào và giữ hơi để chụp, xong rồi đi xét nghiệm máu và lấy nước tiểu...
Hình như ngân hàng máu của Hàn đang bị khan hiếm hay sao ấy, chỉ xét nghiệm thôi mà cũng rút đầy 1 xa ranh lớn máu, tôi đã ăn ít, lại thầm nghĩ không biết phải ăn bao nhiêu bát cơm mới bù đủ số máu này đây, nhưng khi nhìn sang góc bàn cũng đã thấy có 5,6 cái xilanh máu như vậy để sẳn đó rồi nên đành tặc lưỡi ngậm ngùi tiếc nuối.
Sau đó chị y tá xét nghiệm đưa tôi cái ly nhỏ bảo vào lấy 1/3 ly nước tiểu. Rõ khổ, từ tối qua đã đi WC 7, 8 lần rồi, phân thì không ra mà cố rặn mãi nên nước tiểu cũng sắp cạn bình, đứng mãi chừng 3 phút sau mấy lần góp nhặt mới rặn ra được đủ 1/3 ly. Giá như giờ này ai kêu đái đầy ly cho thêm cây vàng thì tôi cũng chịu.
Lấy nước tiểu xong, y tá kêu tôi nằm lên 1 cái giường, lấy máy gì mà có mấy cái dây điện nhỏ nhỏ có đầu hút để dính vào ngực, sườn, vai và tay tôi và bật máy lên chạy rè rè khoảng 5 phút lại chị lại kêu bật thêm lần nữa, 3 lần như vậy là xong mà cho đến giờ tôi không biết máy đó là đo hay làm gì nữa.
Khám và chụp chiếu xong thì khoảng 11h, bác sỹ hẹn tôi 3 giờ chiều mới mới phẩu thuật.
Bác sỹ dặn tôi là không được ăn uống cái gì cả, kể cả uống nước cũng không được. Cũng may là hồi sáng tôi không ăn gì chư nếu tôi mà ăn sáng lại phải quay về ngày mai quay lại rồi. Lại may lần nữa là lúc sáng kịp uống hộp sữa, không thì giờ đã không có gì trong bụng.
Lát sau, 1 em y tá khác khoảng hơn 25 tuổi mặc quần trắng, áo hoa xanh nhạt, dáng người dong dỏng, tóc búi cao trẻ đẹp dịu dàng tới, dẫn tôi lại thang máy và đi lên phòng 512.
Tôi lên nhận phòng bệnh nhân, phòng rộng khoảng 40m2, lát sàn gỗ màu vàng, có tivi tủ lạnh và điều hòa và tủ cá nhân đầy đủ, kê 1 bên 4 giường và bên kia 3 giường. Có 4 bệnh nhân lớn tuổi khoảng ngoài 60, 1 ông cụ cụ khoảng 80 có con gái đi cùng chăm và 1 ông khoảng 50 có vợ cùng ở lại.
Tôi được xếp vào cái giường trong cùng sát cửa sổ, giường được làm bằng inox trắng, trên có nệm và trải drap trắng tinh, có chắn và gối gấp gọi đầu giường, phía cuối để sẵn một bộ quần áo bệnh nhân, giữa các giường là lối đi nhỏ đủ để đẩy giường mổ vào.
Lúc 2h thì cô y tá trẻ quay lại, hỏi han tôi một lúc và giới thiệu tên là Su Mi. Cô ấy đo huyết áp cho tôi, vẩn là cách đo thông dụng là quấn túi hơn vào bắp tay phải, bơm căng lên, tay cầm vào mạch nơi cổ tay tôi và nhìn nhịp quay trên đồng hồ đo. Cho cái máy đo thân nhiệt vào tai tôi và bấm kêu tít để đo, lấy xilanh chích thử vào mặt trong cánh tay trái tôi rồi bơm vào khoảng 2 giọt gì đó thấy phình lên như lốp xe, em ấy lấy bút khoanh tròn chỗ đó và ghi vào đó 2h15 để đánh dấu thời gian. Xong rồi cô ấy kêu tôi thay bộ quần áo bệnh nhân vào và bảo tôi nằm đó nghỉ ngơi.
Quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt da trời, trên có in hoa và các chữ tên bệnh viện được in chạy chéo xen kẽ, quần có dây rút còn áo thì có cúc cài phía trước.
Lúc 2h20 thì 1 bác sỹ trẻ khoảng 30 tuổi, thân hình to cao đẹp trai hơi mập xíu cầm theo 1 xấp khăn lau, 1 cái vòi nhựa màu hồng khoảng 40cm, đầu hơi tròn, có lỗ, phía cuối nối với 1 bình bơm tay, trong đó có chứa dịch nhờn gì đó trong trong.
Tôi nhìn và hình dung ra để làm gì rồi, cảm giác thật hồi hộp vì sung sướng là đây sao. Cậu bác sỹ đó lại bảo tôi tụt quần xuống nằm nghiêng như tư thế lúc khám hồi sáng, sau đó ra sức ấn cái vòi dài kia vào hậu môn, tới lút ống thì thôi. Tôi thấy cảm giác vừa tê tê thốn thốn mang chút khoái khoái... Rồi cậu ấy bơm chất nhờn đó vào ruột tôi, sau đó rút ra và lấy khăn bịt lại, kêu tôi giữ vậy 15 phút thì vào đi cầu (có lẽ đây là rữa ruột để tống khứ tất cả cặn bã còn sót lại ra ngoài)
Từ khi được khám lần đầu tới giờ thì cái của nợ kia đã chịu nằm im phía trong không chịu thò ra, cũng không đau mấy nữa. Khoảng 15 phút sau thì tôi vào WC đi cầu, bỏ cái khăn bịt hậu môn ra thì thấy dính máu đỏ đỏ và hơi vàng vàng... Tôi ngồi xuống 5 phút nhưng có lẽ tối qua đã dồn hết sức để tổng tấn công WC tới 7, 8 lần nên giờ đi cầu phân chỉ ra chút cỏn con như hạt lạc. Thời cơ phất cờ khởi nghĩa đã đến, giờ thì bông hoa xinh đẹp của tôi lại tranh thủ lúc tôi ngồi xuống đi cầu để tranh nhau đua nở...
Khoảng 2h40, tôi vừa ra khỏi WC thì em y tá Su Mi trở lại, cầm trên tay chiếc áo mổ vào, tiêm vào chỗ thử lúc nãy 1 xilanh nhỏ nhỏ màu trắng, trước khi em ấy đi ra ngoài thì kêu tôi lột hết vòng và nhẫn trên người, cởi cả quần lót và mặc áo mỗ vào, áo mổ cũng hơi giống ao bệnh nhân nhưng màu xanh đậm hơn và buộc dây thắt ở sau lưng chứ không cài cúc ở phía trước.
Ra ngoài một lát, em ấy trở lại với 1 mớ lỉnh kỉnh dây, kim tiêm, bảo tôi nằm xuống và chích vào mạch ở cổ tay rồi chuyền bịch nước gì gì đó chừng 500 ml vào mạch máu. Rồi lại đo huyết áp và thân nhiệt thêm lần nữa. Xong, em ấy lấy giấy ra ghi thông tin bệnh nhân, chiều cao, cân nặng, tiền sử bệnh án và tình trạng bệnh tình.
Thủ tục xong xuôi rồi sau đó em ấy lại đi ra bỏ lại tôi chơi vơi trong phòng bệnh với một khoảng trống trong tâm hồn và một nỗi lo lắng mơ hồ thấp thoáng.
Vậy là lần đầu tiên trong đời tôi chính thức phải nằm viện.
Lúc này nằm trên chiếc giường mà cảm giác lo lắng xen lẫn buồn tủi và trống vắng khiến tôi tự thấy tủi thân vô cùng, lúc này lại nghĩ về gia đình, bố mẹ, vợ con... trong phút giây yếu đuối đó nước mắt như muốn trào ra...
Phần 7: Gây mê
Đến hơn 3 giờ chiều thì em y tá lên cầm lấy cây cắm ống chuyền có bánh xe cùng tôi ra ngoài hành lang, đi về phía chiếc giường đẩy bảo tôi nằm lên đó. Giường đẫy cũng làm bằng inox lót nệm da, có bánh xe đẩy, trên có 1 chiếc chăn mỏng. Tôi nằm đó chờ 1 lúc thì em ấy đẩy tôi vào thang máy đi xuống tầng 2 để vào phòng mổ.
Tôi được đẩy vào phòng với tư thế nằm ngữa, qua lần cữa kính thứ 2 thì y tá lại lấy mũ vải mỏng đội quanh đầu cho tôi. Phải qua 3 phòng cửa kính mới tới được phòng mổ, có lẽ là phòng vô trùng hay sao mà cách ly nhiều vậy. Tôi thầm nghĩ, biết đâu họ đưa mình vào chỗ kín đáo này để mổ lấy nội tạng bán cũng nên...
Tới nơi, cậu bác sỹ có tướng to cao mà lúc nãy lên phòng đút vòi rữa ruột cho tôi bước vào, bảo tôi nghiêng người và phụ tôi dịch sang giường mổ kê bên cạnh xe đẩy. Chính thức tôi đã nằm ngữa mặt trên giường mổ chờ đợi.
Thời gian trôi qua thật chậm chạp, lòng thấy lo âu và hồi hộp vô cùng...
Cô y tá phụ trách phòng mổ lại phía cái máy sát tường lôi ra mớ dây điện, một đầu dây có mấy cái cao su ép hơi chân không gắn vào người tôi ở các vị trí ngực, hông, vai và 1 cái kẹp vào đầu ngón tay trỏ bên trái cái này có cái bóng đèn nhỏ xíu màu đỏ sáng liên tục. Xong xuôi tôi lại nằm chờ đợi.
Khoảng 15 phút sau, 1 ông bác sỹ mổ chính khoảng 50 tuổi đeo kính, người hơi gầy bước vào. Trên tay là xilanh và một mớ dây nhợ lằng nhằng gì đó.
Và thủ tục gây tê bắt đầu được thực hiện.
Ông bác sỹ bảo tôi nằm nghiêng người lại, theo tư thế co chân lên, đầu gập xuống. Rồi kéo cái chăn mỏng đắp từ lưng tới cổ cho tôi. Cậu bác sỹ trẻ ngồi bên phải tỳ ôm chặt chân tôi lại, ông bác sỹ già kéo lưng áo tôi lên xoa xoa vài cái vào phần lưng dưới, ngay chỗ thắt lưng, đâm kim chích điện hay là chích thuốc vào sống lưng hay vào tủy mà tôi không nhìn thấy và cũng không hỏi.
Lúc này tôi chỉ biết rằng toàn chân mình bị gì cứng, khoảng 30 giây sau thì như có luồng điện chạy vào dây dây thần kinh khiến chân tôi tự dưng bị gật mấy giây co lên, cảm giác y chang điện giật mà nhẹ, như kiểu vô ý bị chấn vào khủy đầu gối tay ấy. Cảm giác đó thỉnh thoảng lại lặp đi lặp lại 4, 5 lần gì đó. Sau đó dần dần tôi thấy đôi chân mình tê cứng, không thể nhấc lên được, mới đầu thử co ngón chân lại còn được, 1 lúc sau thì không thể, chân mình lúc này như là chân của người nào vậy. Cậu bác sỹ trẻ cấu vào chân tôi mỗi bên mổi cái hỏi tôi có đau không.
Giờ từ bụng tới chân tôi không hề có cảm gì nữa, kể cả thằng nhóc thân yêu của vợ tôi... Giờ mà có cô hoa hậu xinh đẹp nào đó đến bên tôi năn nỉ tôi ban phát cho một ân huệ là cho cô ta một đứa con thì tôi cũng phải chối từ.
Lúc này tôi nghĩ, nếu giờ mà xảy ra động đất hay hỏa hoạn thì mình chỉ có nằm đây mà chờ chết.
Phần 8: Phẩu thuật
Bác sỹ già gây tê cho tôi xong bảo với cậu bác sỹ trẻ phải chờ 1 lúc, khi đó tôi không biết là mấy giờ nhưng nghe rằng đến 4 giờ mới tê hẳn. Sau đó ông bác sỹ già đi ra ngoài, trong phòng còn lại tôi với bác sỹ trẻ và 2 cô y tá.
Vào phòng này là phòng cách ly vô trùng nên các y tá không được trang điểm, nhìn da dẻ không được trắng trẻo mịn màng như mấy cô ngoài kia, lại đeo khẩu trang nên tôi cũng không nhìn rõ dung nhan của ai cả. Nhưng nhìn vào đôi mắt của họ cũng đoán được là họ cũng xinh đẹp như mấy cô kia.
Một cô thì thấy dọn gì đó một lúc rồi ra ngoài, còn cô kia thì trực ở máy tính và cái máy gì đó đã dích vào người tôi cứ kêu tít rồi tít khoảng 3 giây 1 lần.
Tôi nằm ngữa và chờ đợi... Tôi nhìn lên trần nhà thấy 2 cái vòng tròn lớn bằng cái mâm với nhiều vòng nhỏ gắn bóng đèn trong đó, thật nhiều màu sắc. Nhìn như những ngôi sao lấp lánh và chỉ cao hơn đầu bác sỹ một chút.
Với thái độ nhẹ nhàng, chân tình mà thân mật của y tá và bác sỹ, tôi thấy rằng mình thật may mắn khi được phẩu thuật và điều trị tại đây, nơi bênh viện hiện đại giữa một đất nước phát triển và những con người tận tụy.
Lúc này mọi buồn đau đã tan biến, đầu óc thấy nhẹ nhàng thanh thản đến kỳ lạ, tôi có cảm giác mình được chăm sóc như một ông vua. Tôi nghĩ vậy và tự mỉm cười... Tự thấy mình thật là hạnh phúc, may mà y tá và bác sỹ không nhìn thấy.
Gần tới 4 giờ, bác sỹ trẻ bảo tôi nằm sấp lại, lúc này nếu có cho vàng bảo tôi tự trở lại thì tôi cũng chịu, chỉ tự tôi thì làm sao có thể điều khiển được cơ thể mình cơ chứ.
Tôi cố gắng quay nghiêng vai lại và chỉ trở người được phần trên, phần hông trở xuống thì bác sỹ trẻ dùng tay nâng lên và lật lại cho tôi, giờ thì 2 chân tôi thực sự như là 2 tảng băng gắn liền vào thân thể mình.
Sau khi tôi nằm sấp lại thì cậu bác sỹ trẻ lấy cái điều khiển nâng cái giường mổ cho lên cao ở phần mông tôi, cái giường gập lại hình chứ V, đầu tôi hơi dốc xuống so với mông, còn phía chân thì tôi không nhìn thấy và không cảm nhận được gì nữa.
Hai tay tôi được cố định lại bằng hai dải đai mềm có lông dính. Đầu được kê lên một cái gối da nhỏ màu vàng to bằng cái đĩa mà rỗng bên trong bằng cái bát ăn cơm.
Lúc này với tư thế nằm sấp nghiêng đầu thì tôi dễ dàng quan sát hơn phía cuối. Bên trái phòng là mấy cái máy gì nhìn rất hiện đại, bên phải là 1 bộ máy tính kê lên bàn, cô y tá ngồi đó trên chiếc ghế xoay thì thầm hát nho nhỏ, thỉnh thoảng lại ghi chép gì đó, có lẽ là theo dõi tình trạng sức khỏe của tôi.
Bây giờ thì từ lưng đến đầu tôi được phủ lên một lớp chăn điện hơi ấm ấm, không phải là đắp cả đầu mà chỉ đắp từ lưng, còn phía đầu tôi thì kéo căng và cao hơn đầu khoảng 30cm như là cắm trại ấy.
Cô y tá đứng lên lấy máy nghe nhạc và cái tai nghe loại chụp bên ngoài chụp vào tai tôi bảo tôi nghe nhạc. Hình như là tạo hiệu ứng tâm lý bớt căng thẳng vì sợ đau, khi nghe nhạc thì đỡ nghe tiếng sột soạt của dao kéo thì phải...
Tôi được nghe một bản hòa tấu không lời du dương lạ lẫm mà lúc bổng, lúc trầm khiến đầu óc tôi mộng mị. Tôi nằm đó mơ màng nghĩa rằng mình đang bay vào vũ trụ và đầu mình đang gối lên cung trăng với xung quanh là vô vàn vì sao tỏa sáng, có các cung tần mỹ nữa múa vờn bay lượn xung quanh...
Lát sau, tôi thấy cậu bác sỹ trẻ lấy từ trong thùng kê sát tường ra cuốn băng keo xanh xanh, cái lưỡi dao lam, tôi cũng không biết làm gì, nhưng sau đó tôi có cảm nhận được mấy cái động chạm vào mông. Tôi đoán là cậu ấy đang cạo lông hậu môn của mình, quả là như vậy, lát sau thì thấy cậu ấy cuộn cuộn đoan băng keo, tôi liếc thấy đầu băng keo đen đen đoán có lẽ là dính hết lông vào đó, thấy cậu ta bỏ vào túi rác.
Tôi cứ nằm nghe nhạc vậy thỉnh thoảng lại thấy cô y tá ghi ghi chép chép rồi nhấp gì đó vào máy tính... Cảm giác mơ màng làm tôi thiếp đi 1 lúc, ông bác sỹ mổ chính vào lúc nào không hay.
Tôi tỉnh giấc, đầu óc căng thẳng như dây đàn, khi tôi loáng thoáng nghe được những tiếng nói chuyện của 2 bác sỹ, cảm nhận được những cái chạm nhẹ vào mông thì mới biết là họ đang nhẹ nhàng gỡ từng cánh hoa trên bông hoa quý của mình.
Tôi cũng không biết chính xác thời gian phẩu thuật là bao lâu nữa, chỉ biết rằng tôi cứ mơ màng nữa thức nữa tỉnh như vậy mấy lần, tư thế nằm nghiêng nên mỏi, lâu lâu lại quay đầu sang bên khác. Quay đi quay lại như vậy mấy lần.
Hình như lúc mổ vào tận sâu bên trong thì cần kích thích cho tôi rặn hết búi trĩ ra ngoài hay sao mà thỉnh thoảng tôi lại thấy bụng mình thắt lại như có ai đó điều khiển vậy. Có lẽ mấy cái nút nối vào máy gì đó là để điều khiển vào kệ thần kinh của tôi hay sao mà tôi cảm nhận bụng mình co thắt lại mấy lần.
Một lúc sau thì thấy cái máy tròn hình trụ như cái xô để phía đầu tôi quay rè rè như máy xay sinh tố, cái xô nối với cái ống nhựa to bằng ngón tay út có màu hồng của máu chạy song song với người tôi, tôi đoán là để chuyền bông hoa của tôi ra đó. Lúc sau tôi thấy cô y tá cầm lên 1 cái ca màu trắng, trong đó khoảng 300 ml dịch màu đỏ nhìn như là sinh tố đu đủ xoài nhìn rất bắt mắt, tôi đoán đó là món sinh tố hoa hồng của tôi đã chế biến xong.
Tôi hỏi cô y tá và được thông báo là đã mổ xong, mổ như thế nào thì tôi không hề biết vì không được nhìn và không hề cảm nhận được chút nào sự đau đớn cả.
Phần 9: Cơn đói và khát
Lúc phẫu thuật xong, tôi nói lời cảm ơn thì cô ý tá bảo bác sỹ già đã ra ngoài rồi. Cậu bác sỹ trẻ nâng giường mổ lên, phụ tôi lật người nằm ngữa sau đó bảo tôi là phải nằm 6 tiếng không được ngẩng đầu lên, có lẽ sợ chảy máu phía dưới thì phải.
Lúc này là 5h30 cậu ấy bảo tôi là phải nằm vậy tới 11h30 mới được dậy. 2 cô y tá đẩy xe lại bên cạnh và cả 3 cùng cầm lấy tấm gra trải bên dưới người tôi, bảo tôi gồng cổ lại và kéo tôi sang giường đẩy về phòng bệnh.
Bây giờ tôi mới thấm mệt vì căng thẳng cộng với khát và đói. Từ sáng giờ ngoài hộp sữa ra thì có được ăn gì đâu chứ mà lại còn phải nằm đợi tới 12h đêm nữa thì khi đó mới được ăn. Không biết tôi có chịu nỗi không đây!
Tôi cứ nằm thế vừa thỉnh thoảng lại nghịch điện thoại, rồi lại thiêm thiếp ngủ, một lát y tá lại tới kiểm tra huyết áp, thân nhiệt rồi lại kiểm tra và thay nước truyền.
Từ đầu đến giờ là đã truyền vào người tôi tới 4 hay 5 bịch nước và bơm thêm vào đó mấy cái xilanh gì nữa... Có lẽ là để tiếp năng lượng cho tôi thay cơm cũng nên.
Khát! Tôi khát lắm rồi, tôi hỏi có uống nước được không thì y tá bảo không được, lúc này cổ họng tôi khô cứng vì phải nhịn uống từ sáng giờ, miệng thấy nghét.
Đến khoảng 11h đêm y tá trực đêm tới, tôi khát quá, hỏi y tá có uống nước được không? Nhưng cô ấy bảo không được, phải đợi thêm 1 tiếng nữa. Lúc này cổ họng tôi đã khô như sa mạc rồi mà cố gắng chịu đựng.
Được uống nước bây giờ, chẳng khác gì là thiên đường đối với tôi.
Nhìn vào điện thoại đã thấy 12h05, thiên đường là đây chứ đâu. Giờ này đã nằm ngữa quá 6 tiếng liên tục, vậy thì tôi được phép ngóc đầu dậy rồi. Nghiêng người lại, định với tay lấy chai nước để uống thì nhìn thấy hộp sữa tươi để ở tủ của mình. Giờ ăn cơm thì tôi chưa được ăn, mà giờ ăn được thì lại không có phục vụ cơm. Có lẽ nghĩ vậy nên mấy chị chăm chồng gần đó mang lại để đầu tủ cho tôi hộp sữa tươi này đây.
Tôi thầm cảm ơn và cầm lấy hộp sữa núc liền một hơi hết sạch với thêm chai nước tu ừng ực thêm mấy ngụm cho đã đời... Từ bé tới giờ lần này mới thấy uống nước lọc thôi mà ngọt ngào làm sao.
Có sữa vào thì bụng cũng đã đỡ cồn cào. Giờ mới nhớ là cũng đã hơn 14 tiếng chưa đi tiểu nhưng mà trong bụng có giọt nước nào đâu mà tiểu với chả đại chứ. Uống sữa và nước xong lại nằm xuống thiếp đi 1 lúc.
Đêm đầu tiên nằm ở bệnh viện thì mới biết là không có ăn đêm, vì đi một mình lại chưa biết thế nào nên không chuẩn bị gì cả, vậy nên tôi cứ thế mang bụng đói mà đi nằm ngủ luôn.
Lúc 2 rưỡi sáng thấy động động nơi tay mới biết là em y tá trực đêm đến kiểm tra huyết áp và thân nhiệt. Xong em ấy quay ra và tới 5h sáng lại kiểm tra lần nữa.
Vậy là tôi ăn cơm từ tối thứ 2 đến nay là sang thứ 4 mới được 2 hộp sữa tươi vào bụng. Đêm đầu tiên ở viện dù đói và khát nhưng vì để bù lại cho những đêm mất ngủ hôm trước nên tôi đã ngủ rất ngon.
Sáng nay thức dậy, cảm thấy cơ thể thật nhẹ nhàng và thoải mái nhưng lại thấy thiếu thốn vì cảm giác mất đi một phần cơ thể... Nỗi đau đã tan biến, sáng 6h15, đang nằm suy nghĩ miên man thì anh bác sĩ Kim tới thăm, hỏi tôi có đau nhiều không. Có bị chảy máu không. Tâm trạng thế nào... Sau đó anh ta bảo tôi nằm nghiêng lại và mở vết thương ra kiểm tra. Anh Kim nói là kết quả rất tốt, làm tôi cũng thấy an tâm phầ nào.
Phần 10: Những bữa cơm ở bệnh viện
Gần 7 rưỡi thì được mọi người thông báo là chuẩn bị ăn sáng, tôi đang loay hoay đánh đánh răng ở WC ra thì thấy phần cơm sáng đã bày sẳn trên bàn. Mỗi cuối giường bệnh nhân có mỗi cái bàn gấp, khi không sử dụng thì gấp xuống rất là tiện.
Bữa ăn được bày trên khay nhựa gồm 1 bát cơm nhỏ, 1 bát con đậu phụ trộn rong biển, 1 bát rau gì đó, 1 bát kimchi, 1 bát canh bí nấu cùng mấy miếng đậu phụ trắng cắt vuông có cho thêm tép và mấy lát hành, 1 khúc cá kho với củ cải cho vào cái đĩa bé xíu.
Thấy tôi ăn từ từ mà không động vào đĩa cá, chú Hàn bên cạnh hỏi thì tôi bảo không thích ăn cá, vậy là chú ấy lấy từ tủ lạnh cho tôi 1 hộp thịt lợn hộp có trứng cút.
Ăn xong thì chị chăm người nhà kia tận tụy giúp tôi giúp tôi bê khay thức ăn thừa ra ngoài.
Vậy là đã hơn 1 ngày nay giờ mới được ăn cơm, bữa cơm đầu tiên trong đời tôi ăn ở bệnh viện mà cảm giác khi đã cực đói thì ăn thật ngon lành.
Ỏ bệnh viện ngày ăn 3 bữa, sáng 7h30, trưa 12h, chiều 18h, ngoài ra không có gì cả, không có căng tin. Đến bữa cơm thì người phục vụ đẩy xe mang cơm đến tận phòng bệnh nhân và phát cơm theo chế độ của mỗi bệnh nhân vì tôi thấy họ phát theo thứ tự trên tờ giấy ghi chép, thực đơn mỗi bệnh nhân cũng khác nhau chút xíu.
Người phục vụ mặc đồng phục đội mũ màu trắng và đeo tạp dề.
Bữa trưa và tối cũng nhiều món như vậy, nhưng có thay đổi, duy nhất là kimchi thì bữa nào cũng có. May mà tôi là người ăn ít, chỉ bát cơm nhỏ là vừa, chứ nếu người nào ăn nhiều thì có lẽ rất đói vì mỗi bữa duy nhất có mỗi bát cơm con con. Không biết có xin được cơm thêm hay không vì tôi thấy như vậy là vừa ăn nên không hỏi rõ.
Nước uống thì có phát cho mỗi người mấy chai liền, hầu như là uống không hết.
Khi chỉ một mình ở bệnh viện, không có người thân thích bên cạnh mà một ngày trôi qua với 3 bữa cơm canh đầy đủ có người phục vụ chu đáo khiến tôi cũng thấy ấm lòng đi rất nhiều.
Phần 11: Làm vệ sinh và thay băng vết thương
Buổi sáng đầu tiên tại bệnh viện, sau khi đã ăn uống thì y tá trẻ Su Mi mang thuốc vào cho tôi, thuốc đóng vào gói nhỏ có ép bao cẩn thận, ngoài gói thuốc có in tên bệnh nhân rõ ràng.
Sau đó y tá dẫn tôi lên phòng vệ sinh cách ly. Ở đó có cái máy gì đó rất lạ, quan sát qua thì nhìn như cái bồn cầu mà lại chỉ có bệt ngồi xuống, sau khi hướng dẫn tôi cách điều khiển bảng điện tử để sử dụng và đưa miếng băng và 1 đoạn băng keo vải dài khoảng 15 cm cho tôi và bảo tôi là mỗi ngày làm vệ sinh vậy 4 lần, sáng trưa chiều tối rồi em ấy ra ngoài.
Bấy giờ tôi mới lấy cái dụng cụ vệ sinh cá nhân đã mua hôm qua mà từ qua giờ đang thắc mắc là không biết để làm gì, thì ra là để lót vào cái bệ này .
Tôi lột miếng băng ra thì thấy có chút máu dính vào, tôi bỏ vào giỏ rác và bắt đầu ngồi xuống, cảm giác thấy rất vừa vặn và thoải mái. Sau khi bấm nút thì phía dưới chỗ vết thương của tôi thì có vòi nước ấm phun lên sục sục theo nhịp 1 giây 1 lần, phía dưới có cái đèn màu đỏ quay liên tục nên nhìn xuống thấy nước màu đỏ rất đẹp, không biết là có tác dụng trĩ liệu gì hay chỉ là tạo tâm lý cho bệnh nhân bớt sợ hãi khi sục rữa mà thấy máu, với màu đỏ sặc sỡ đó thì khi vòi nước sục ra liên tục thì tôi cũng không biết là có bị chảy máu không nữa.
Khoảng 5 phút thì máy dừng, tự động xả nước, đợi thêm 1 thì phút thì nước lại phun lên 1 lần nữa, lần này nước nóng hơn nên mới đầu có cảm giát thột, sau 5 giây thì sục đều nên thấy thật là dễ chịu và thoải mái.
Áp lực nước vừa phải, không mạnh quá mà đủ lớn để làm sạch vết thương. Sau 2 lần xả nước, đợi khoảng 1 phút thì từ phía sau xả hơi ấm ra xì xì làm khô mông cho tôi.
Sau khi đã được làm khô, tôi đứng lên lấy khăn ướt lau nhẹ vào vết thương thì cảm giác cồm cộm như 1 lóng tay út ở nơi vết thương, giơ khăn ướt ra nhìn thì thấy 1 khúc nhìn như lòng lợn luộc, mềm mềm nhầy nhầy, trắng trắng và đỏ đỏ, có lẽ là máu tụ và chất dịch gì đó đọng lại. Tôi lau khô sạch sẽ, lấy miếng băng bịt vào và lấy đoạn băng keo dính lại.
Một chuyện hy hữu đã xảy ra, nhân đây tôi sẻ kể lại câu chuyện vui này trước:
"Có 1 chị kia ngày trước sống ở nông thôn vào thời còn khó khăn và lạc hậu, mỗi kỳ đến tháng là thường dùng miếng vải màn để băng lại. Khi ra nhà bà con ở thành phố chơi thì lại đến ngày đó, chị chủ nhà liền đưa cho miếng băng vệ sinh và bảo dán vào. Đáng lẽ dán phía có băng keo vào quần, chị ta lại dán ngược lại, nên dính hết vào lông, đau mà không có tác dụng, liền kể lại với chị chủ nhà bị chị chủ nhà cười cho 1 trận."
Còn tôi, lúc tôi tháo băng ra, vì không để ý nên khi băng lại tôi lấy miếng băng keo dán từ sau ra trước, phía trước dính hết vào lông lá chim cò... Mặc quần lên đi được mấy bước mới biết cảm giác như có ai đó cầm tóc sau gáy mà giật ngược lại, nên quay lại và gỡ ra, cái băng keo chết tiệt, khi gỡ ra thì lông lá nó giật giật đau như gà mổ.
Một lúc rồi cũng xong, tổng thiệt hại khoảng chục cọng đã ra đi mãi mãi.
Tôi quay ngang cái băng lại, dính từ mông này sang mông kia rồi cũng xong. Mấy lần sau thì cứ vậy mà làm.
Phần 12: Cảm giác đi cầu sau khi mổ
Vậy là cũng đã đến 5 giờ chiều, có lẽ bây giờ thức ăn lúc sáng mới kịp tiêu hóa. Tôi thấy rất căng thẳng hồi hộp khi chờ đợi phút giây này, lòng băn khoăn lo lắng không biết rồi đây khi chất thải chạy qua đó có đau không? Chảy máu nhiều không? Có vấn đề gì phức tạp không?.... Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi.
Lúc này tôi thấy tưng tức phía hậu môn, cảm giác muốn đi cầu nên tôi chạy vào WC và hồi hộp ngồi xuống chờ đợi. Đầu óc tôi căng như dây đàn.
Tủm... tủm... tủm... những tiếng rơi ngọt ngào thánh thót như những nốt nhạc du dương trên cây đàn xa xăm nào đó vọng vào tai tôi khiến tôi khoan khoái làm sao, cảm giác nơi hậu môn vẩn bình thường và êm ái, nhìn xuống không thấy chảy máu khiến tôi thở phào nhẹ nhỏm.
Ngồi khoảng 5 phút, thấy đã êm ái và bớt căng thẳng, tôi đứng dậy lau sạch sẽ rồi băng lại, nhìn lại vào bồn cầu thì thấy phân chìm phía dưới, lại thấy cái khúc ngắn ngắn như đốt tay lúc sáng nỗi lềnh phềnh bên trên. Tôi đoán là nó tụ lại trong ruột muốn ra từ lâu nhưng chưa có động lực nào thôi thúc, nhân cơ hội này cũng tranh thủ chui ra.
Từ đó tới lúc đi ngủ tôi có đi thêm 2 lần nữa, bây giờ thì tôi không dám rặn nhiều và ngồi lâu như trước nên mỗi lần chất thải ra rất ít.
Vậy là đã yên tâm rồi, phẩu thuật xong thì đi cầu thật nhẹ nhỏm và thoải mái, tôi thấy hậu môn mình như trẻ ra cả chục tuổi.
Giờ tôi mới hiểu rằng tại sao các chị em cứ thích phẩu thuật đến vậy.
Phần kết: Xuất viện
Khoảng 7h tối thì người bạn ở cùng lên thăm tôi, ngoài trời thì mưa bay lất phất, gió đưa nhè nhè... Chúng tôi đứng ngoài hành lang chuyện trò một lúc rồi vào phòng, khoảng 8h30 thấy trời có vẻ tạnh mưa thì bạn tôi tranh thủ ra về, tôi ngồi nghịch điện thoại một lúc và nhìn vào bịch chuyền thì thấy đã cạn, tôi ra nói với y tá, cô ấy bảo chờ 1 lúc rồi tháo kim chuyền cho tôi, lúc này đã là 9h30.
Vậy là cái kim này đã gắn bó với cơ thể tôi suốt 30 tiếng đồng hồ rồi, nó giúp tôi thật nhiều nhưng cũng thật là bất tiện, đi đâu cũng phải kéo theo nó. Duy chỉ có 1 lần là phải chuyễn chỗ vì chuyền vào nhiều quá chứa hết nỗi hay sao mà tôi nhìn thấy máu chảy ngược ra ống chuyền liền gọi y tá và cô ấy đã chuyễn kim sang chỗ khác cho tôi.
Bây giờ tôi đã là người tự do, như con chim được sổ lồng muốn tung đôi cánh bay thật xa, muốn đi thật nhiều... Nhưng giờ cũng đã khuya rồi biết đi đâu bây giờ, với lại dù không đau nhưng dưới vết thương còn có miếng băng khiến tôi cũng không tự tin lắm mà bước đi nhiều.
Vậy là lại vào nghịch điện thoại và ngủ.
Qua 1 đêm nữa được ngủ thật ngon tại bệnh viện. Có thức giấc trở mình mấy lần nhưng không có vấn đề gì xảy ra.
Sáng sớm, mới 6h đã nghe tiếng xì xào khiến tôi thức giấc. Dậy vệ sinh cá nhân rồi lại lên nằm tiếp.
Khoảng 6h30 thì bác sỹ Kim lên thăm tôi lần nữa, nói chuyện vui vẻ với tôi một lúc rồi lại tiếp tục hỏi tôi những câu hỏi cũ, có đau không? Có chảy máu không?....
Sau đó lại bảo tôi nằm xuống để kiểm tra vết thương, xong rồi anh ấy bảo là vết thương tiến triển rất tốt, hôm nay có thể xuất viện.
Tôi nghe thấy vậy vừa vui vừa buồn. Vui vì mình đã sắp rời khỏi bệnh viện, không còn là bệnh nhân nữa. Buồn vì cảm giác sắp phải rời xa nơi đây, nơi mà tôi chỉ gắn bó có 3 ngày thôi nhưng đã cho tôi nhiều kỹ niệm, nhiều tình cảm sâu sắc.
Ăn sáng xong, ngồi nghỉ một lát thì có trực ban gọi điện thoaị lên bảo tôi xuống thanh toán tiền viện phí.
Tôi vẩn mặc đồng phục bệnh viện và cầm thẻ ngân hàng hồi hộp đi xuống tầng 1 và tới quầy làm thủ tục.
Sau khi được thông báo tiền viện phí và các khoản hết tất cả là: 1.023.373 won (khoảng 20 triệu VNĐ) nhưng có bảo hiểm y tế nên chỉ phải thanh toán có: 253.600 won (khoảng 5 triệu VNĐ). Ôi! Cảm ơn thằng em đồng hương đả cho tôi mượn thẻ y tế.
Tôi đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên trực quẹt vào máy thanh toán, xong tôi cảm ơn rồi xin phép chụp tấm hình của mấy cô ấy làm kỹ niệm.
Tôi quay lại phòng bác sỹ Kim, vào hỏi bác sỹ một số việc, bác sỹ hẹn tôi thứ 3 tuần sau quay lại khám lần nữa, tôi cảm ơn và xin phép chụp tấm hình chung với bác sỹ, bác sỹ cũng lấy điện thoại của anh ấy để chụp ảnh chung cùng tôi, tôi chào bác sỹ Kim và đi ra.
Tôi lên phòng thay quần áo của mình, gấp lại chăn gối ngay ngắn, cầm bộ đồng phục bệnh viện vào bỏ ở thùng giặt, sau đó ra quầy lấy thuốc, thuốc phát cho tôi gồm tới 7 ngày liên tục nữa.
Tôi gặp y tá Su Mi và cô y tá không biết tên, nói lời cảm ơn và xin phép chụp chung tấm hình với 2 cô. Cô kia có vẽ mắc cỡ hay là đang bị mụn yêu mà không chịu cởi khẩu trang, còn Su Mi thì thường chuyện trò cùng tôi nên mỉm cười vui vẻ.
Tôi quay về phòng, soạn lại một số đồ cá nhân và chúc mọi người nhanh bình phục, nói lời cảm ơn và chào mọi người rồi đi ra.
Tôi lững thững lại thang máy và đi xuống, cảm giác không muốn bước đi chút nào vì mình chuẩn bị phải rời xa nơi này.
Mấy ngày ở lại nơi đây, tôi cảm nhận được rằng thái độ phục vụ của bác sỹ và y tá người Hàn Quốc thật cởi mở nhiệt tình và thân thiện khiến tôi vô cùng biết ơn và trân trọng.
Tôi đi ra ngoài và trở về nhà.
Về nhà, việc đầu tiên của tôi là cởi quần áo và lao vào phòng tắm. Ôi, 3 ngày nay chưa được tắm. Giờ tắm nó mới đã làm sao, bao nhiêu phiền muộn, ưu tư và đau đớn đã trôi hết theo dòng nước mát.
Đã mẫy hôm nay rồi, từ khi đau tới giờ tôi đã dấu biệt tất cả những chuyện này với bố mẹ, vợ con và gia đình, người thân, bạn bè... Duy nhất chỉ có một bạn ở cùng biết mà thôi.
Khi bản thân đang đau đớn, tôi không muốn để người khác biết tình cảnh của mình vì người ở xa sẽ rất lo lắng cho tôi.
Tôi nghĩ, khi người ở nhà biết tin tôi đau và lo lắng thì họ sẽ đau, lo lắng gấp tôi 10 lần. Vậy nên tôi đã cố gắng duy trì liên lạc với vợ con như cũ, vẫn nói dối vợ là đi làm về đúng giờ như thường lệ.
Vợ ơi, nếu em đọc được câu chuyện này thì em sẽ hiểu cho anh vợ nhé, anh không muốn em buồn và lo lắng cho anh nhiều khi anh đau đớn nên buộc lòng anh đã phải nói dối em.
Bây giờ, khi mọi nỗi phiền muộn đau đớn và lo lắng đã trôi qua, tôi thấy cuộc đời này thật tươi đẹp, thấy quý trọng cuộc sống này biết bao.
Tôi ghi lại câu chuyện này để lưu giữ lại những kỹ niệm, những khoảnh khắc đáng quý...
Qua đây tôi cũng thấy lạc quan yêu đời hơn, và đỡ buồn, đỡ tẻ nhạt trong những ngày một mình chống chọi với bệnh tật.
Giờ tôi chỉ cần nghỉ ngơi thêm ít ngày nữa là bình phục hẳn và có thể làm việc bình thường, mong rằng tôi sẻ được bình an.
Cảm ơn mọi người đọc những dòng tâm sự của tôi.
Chào thân ái.
---
Korea... ngày 24/07/2015.
--------------------------
Ps: 1 câu chuyện đi cắt trĩ
Cách đây 3 năm, khi trời đang chuẩn bị vào thu với những cơn gió hơi se lạnh, cây cối bắt đầu chuyển mình vả lá vàng vào mặt người đi đường thì tôi lên cơn đau trĩ.
Sau khi kiểm tra bản thân tại nhà vệ sinh tôi bàng hoàng phát hiện ra có một cái đuôi ngoe nguẩy phòi ra ở chính giữa phần hậu môn, mỗi lần tôi ngồi, tôi đi mà háng khép vào nhau là nó đau, nó rát, nó đung đưa theo từng bên chân tôi bước lên. Tôi nhận ra rằng việc ai đó bị trĩ là rất kinh khủng, rất nhục, trĩ luôn là đề tài khiến mọi người nhắc đến là có thể cười rất lâu. Thật sự là tôi đã khóc mất nửa tiếng đồng hồ tại nhà.
Và sau đó là tại bệnh viện khoa hậu môn trực tràng.
Khi tôi bước vào, tôi thấy một bác sĩ lớn tuổi với một loạt thanh niên nam nữ thực tập sinh.
Tôi đã suýt nữa thì cười lớn lên trong đau đớn với họ rằng: "Hôm nay các em tụ tập ở đây đông đủ quá, vinh hạnh cho cái đuýt của anh, vinh hạnh, vinh hạnh". Sau đó tôi phải cởi hết quần áo và chống tay xuống đất, chổng dis quỳ lên giường giống tư thế chị tôi hay tập yoga cho gần 20 đôi mắt nhìn vào ngắm nghía.
Kết quả chẩn đoán là trĩ ngoại và cần phải phẫu thuật, tôi gọi bố mẹ đến bệnh viện và dặn dò họ tuyệt đối không được kể với ai nếu không tôi sẽ quyên sinh ngay lập tức. Bố mẹ tôi đồng ý.
Ca mổ ngay trong ngày, toàn bộ quá trình diễn ra trong khoảng 40 phút, bác sĩ phẫu thuật cho tôi là nam và một loạt thực tập sinh đứng bên cạnh là nữ, có rất nhiều em gái xinh tươi cùng nhìn vào hậu môn tôi một cách chăm chú khiến tôi thật sự chỉ muốn khép chặt khe trĩ nhưng không thể vì quá đau.
Tôi nằm trên bàn mổ, trần như nhộng, hai chân mở rộng và cố định trên giá, tôi đã từng nhìn thấy cái giường này rồi, giống như giường của chị gái tôi khi đi đẻ, chỉ tiếc là chị thì sinh ra cháu, còn tôi thì đi cắt cục thịt thừa.
Bác sĩ nam ra vào sửa soạn, các em gái thi nhau sát trùng trĩ cho tôi và lau dọn sạch sẽ. Ngoài ra có một em gái còn xoa xoa trĩ tôi và tâm sự, hỏi chuyện công việc, gia đình, trĩ lần mấy, có đau không, giọng em lanh lảnh và truyền cảm, đến giờ tôi vẫn không biết liệu rằng lúc đó em đang hỏi chuyện với tôi, hay hỏi chuyện với cục trĩ của tôi nữa.
Tôi đã chích 4 mũi thuốc tê quanh hậu môn, sau mỗi lần chích thì mắt tôi đen lại vì tác dụng của thuốc tê. Tôi cảm nhận được từng nhát rạch của dao mổ nhưng lại không hề có cảm giác đau đớn. Giữa hậu môn có thứ gì đó chui ra và đôi mắt của bác sĩ đột nhiên mở to ra, nghĩ là máu, tôi hỏi:
-Em ra máu nhiều à bác sĩ?
Bác sĩ đáp:
-Không, phân đấy, nhiều lắm...
Mặt tôi đen lại, tôi khóc òa lên ngay trên bàn mổ vì nhục. Mặc dù tôi đã thụt hết chúng ra rồi nhưng đéo hiểu sao vẫn còn. Ngay lúc ấy, một bàn tay không đeo găng đã vỗ vào m.ông tôi 4 cái tạo thành tiếng bẹp bẹp an ủi:
-Không sao, không sao đâu, bẹp bẹp, đừng khóc! bẹp bẹp...
Tôi đã từng tin rằng mọi cái an ủi bằng tay sẽ chỉ là vỗ vào vai hay vào tay thôi, nhưng không, hóa ra còn là vỗ vào m.ông nữa. Thôi được rồi bác sĩ với các em muốn làm gì thì làm đi, cái loại trĩ như tôi đuýt toàn c*t là điều hiển nhiên rồi, tôi không khóc nữa, số phận đã đưa đẩy tôi đến hoàn cảnh nghiệt ngã này rồi thì trái đắng nào tôi ăn thêm cũng chỉ bằng con muỗi thôi.
Ca mổ diễn ra suôn sẻ, tôi bắt taxi về nhà nhưng không thể ngồi được một cách bình thường mà chỉ mé mé mông hết bên này đến bên khác.
Anh tài xế hỏi tôi làm sao, tôi bảo em mổ ruột thừa vừa mới được về. Anh bảo tháng trước anh cũng vừa mổ trĩ ở viện này xong, mẹ tôi như gặp người tâm linh tương thông bèn kể hết tôi vào đây vốn dĩ là để mổ trĩ chứ không phải mổ ruột thừa. Tôi quay mặt ra ngoài cửa kính ô tô mắt rơm rớm nước. Mẹ ơi...
Về đến nhà cũng là lúc thuốc tê đã tan hết. Đuýt tôi đau đến rùng mình, tôi choáng váng chỉ có thể nằm trên giường và ngủ mê man.
Đêm hôm ấy còn nằm mơ thấy ông nội tôi, người cũng 5 lần 7 lượt từng đi cắt trĩ và mất vì bệnh uốn ván. Ông vỗ vai tôi an ủi rằng không sao đâu, cắt 1 lần sẽ quen, lần sau đỡ bỡ ngỡ và dặn dò cẩn thận đi đường tránh để đinh châm vào chân.
Trong cơn mơ màng tôi còn nghe thấy tiếng mẹ tôi nói chuyện với ai đó và có nhắc đến vấn đề trĩ, không phải đâu, mẹ tôi sẽ không kể thêm cho ai đâu, anh tài xế thôi là đủ rồi, tôi tin rằng đây chỉ là mơ thôi và mẹ tôi yêu tôi nên sẽ giữ bí mật cho tôi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tin nhắn tôi nhận được từ sếp:
- Trĩ hả em, anh cho nghỉ nhé bao giờ khỏe thì đi làm
Đồng nghiệp 1:
- Khổ thân anh thế mổ trĩ có đau không?
Đồng nghiệp 2:
- Sao trĩ không bảo, bọn anh đến thăm.
Đồng nghiệp 3,4,5,6: trĩ... trĩ... trĩ
Và tên tôi đã được đổi trong group chat của công ty: Hiếu trĩ.
Vqox
Zxcl