TÔI ĐI HÚT HẦM CẦU

TÔI ĐI HÚT HẦM CẦU

10/01/2023 14:32:50

Vậy là ước mơ vào ngành luật cùng với tương lai bàn giấy của em đã chấm hết.

Em định về quê trồng lúa với ông bà, nhưng ông bà điện vào bảo ra đó trồng lúa thì cả đời cũng chỉ đủ ăn, thiếu mặc thôi con ạ.

Lang thang tìm việc cả ngày trời, thấy dòng tin tuyển nhân viên trông tiệm nét. Đã tính đi phòng vấn rồi, ma xui quỷ khiến thế nào liếc xuống lại thấy dòng chứ "Công ty môi trường đô thị xxx tuyển nhân viên". 

Chợt nghĩ ngồi phơi mặt cả ngày ở nét thì làm sao mà ngóc đầu lên được, thôi đi quét rác lắp ống nước cho nó thơi thả hít ít khí trời" 

Vào phòng vấn thì chỉ còn vị trí "Hút hầm cầu"... Ha ha ha. Nghĩ lại cuộc đời và số phận của mình cũng có hơn gì đống cứt, thôi thì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, làm một cục cứt di động đi dọn những đống cứt khác cũng là giúp ích cho đời.

Hôm nay là ngày đầu em làm cái công việc ấy, tiện thể review cho các bác về cái nghề hay ho này.

 

Chap 1: Khởi đầu mới - Công việc mới

Sau khi đồng ý thì em có 3 ngày thử việc + 1 bộ đồ bảo hộ.

Công ty em nhiều mảng bao hết cả vệ sinh quét dọn cái TP.Ban Mê, em vào đội hút hầm có tổng cộng 8 người chia ca đi hút, cứ 1 ngày làm thì ngày tiếp được nghỉ, 1 ngày 2 xe, mỗi xe 2 người đi hút khắp thành phố cạnh tranh với bọn khác, tháng làm 15 ngày.

Em thì lão sếp bảo cứ thử việc đã rồi tính lương sau, thử việc lão cho 200k/ngày bao ăn sáng + trưa. Làm từ 7h sáng - 7h tối.

Em đi làm luôn hôm nay, hỏi lão sếp sao cho thử việc có 3 ngày thì lão cười khà khà bảo nghề gì lão ko biết chứ riêng nghề này thử làm 1 ngày là biết ngay có tố chất hay không rồi, cho 3 ngày là hơi quá. Mẹ kiếp mặc bộ đồ vào thì nó pha cái sợi nilon bóng bóng mà mỏng dính, nghe ông An (em đi chung xe số 4 với ổng) bảo đồ vầy thì mới lội được. Càng gọn càng tốt. Lội là gì thì tí nữa em kể cho các bác nghe sau. 

7h có mặt tại nhà xe, nhìn cái xe số 4 thì thấy tởm thôi rồi. Xe cũ xì chỗ nào cũng đóng váng đen đen ghê ghê dù đã được sơn phủ và xịt rửa mỗi ngày, nhà xe vẫn có mùi thum thủm của cái bể chứa gần đó. Cái bể này khi xe về sẽ trút phân vào, rồi xử lý thành phân khô để các xưởng người ta bốc đi làm phân vi sinh.

Ông An bảo làm nghề này thì lúc nào cũng phải chuẩn bị thuốc ghẻ và thuốc kháng sinh, tối ăn cơm thì làm 1 viên kháng sinh cho an toàn chứ trong shit có nhiều vi khuẩn chui qua da lắm.

Em cẩn thận mua luôn 1 hộp khẩu trang y tế, ăn sáng xong làm ly nước bạc hà rồi hai anh em nhảy lên xe bắt đầu chạy ra nhà vệ sinh cạnh quảng trường tác nghiệp trước. 

Ông An có thâm niên 4 năm, 30 tuổi, chưa vợ, ko có gấu, cả ngày làm việc nên em cũng chưa nói chuyện đc nhiều với ổng, nghe bảo lương ở đây cũng khá, trung bình 6-9 củ, mỗi quý còn được thưởng thêm hẳn 1 tháng lương nếu chịu khó.

Về cơ bản cái xe bồn này nó y như xe xăng, cạnh bồn chứa có cái máy bơm để hút shit từ bể phốt lên. Cái máy bơm này nhìn nhỏ nhỏ mà lực hút mạnh thôi rồi.

Lão An chỉ em gỡ ống, lão thì lấy đồ bẩy cậy nắp bể phốt. Vừa cậy nắp lão vừa bảo mới làm sợ người ta thấy thì bịt khẩu trang vào cho đỡ ngại, chứ mấy bữa sau chai mặt rồi ngửi mùi shit thành nghiện éo muốn bịt nữa đâu, nóng lắm.

Lão cậy cậy khoảng 5p cái nắp bồn đã bung ra, em mới tuồn ống tới cho lão chọc xuống.

Má ơi vừa ngó vào gần đó tóc tai em dựng hết cả lên. "Khí thiêng" tích tụ lâu ngày cứ thổi xộc lên suýt nữa thì ói sạch sẽ tại chỗ may mà kìm được.

Lão bắt em nắm ống, còn lão thì dùng cái cây gậy to 1 đầu dẹt kiểu mái chèo để khua shit ở đầu ống xem có cặn bã gì không, nhìn tởm bỏ mẹ.

Lão vừa làm vừa dạy em: Nghề nào cũng là nghề, phải yêu nó, quý nó thì mới tồn tại với nó được. Rồi chạy lại chỉ em cách mở máy bơm bằng cần quay.

Sau đó 2 anh em đứng giữ chắc ống, cảm giác máy bơm nó hút "rột rột" rồi từng dòng shit chảy qua ống dưới hai tay rất thốn. Mùi thơm thì khỏi phải kể nhiều, em cố gắng chịu đựng được khoảng 20p thì vã quá nên bảo lão An nắm lấy em chạy ra tọng hết mấy thứ đã ăn hồi sáng vào bồn cây.

Ven đường có đám học sinh cấp 2 hay cấp 3 gì đấy đi ra công viên tập thể dục nhìn em cười, em đỏ hết cả mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa nhục nhã sao ấy.

Cũng may cái bể phốt đấy nhỏ, nên hút 40p là xong sạch sẽ. Lão chỉ em cách bịt nắp bể phốt, bảo là tùy loại mà có cách bịt khác nhau. Cái của nhà vệ sinh công cộng là dễ mở nhất, còn nhà dân nhiều đứa nó trét mẹ xi lại thì đứng bẩy gãy cả tay. Còn nhiều trường hợp bể phốt tắc hoặc là đầy quá thì có cách mở khác, chứ mở kiểu này thì nắp vừa bật lên là shit nó bắn cho nát người. 

Lúc kéo ống ra khỏe bao nhiêu thì thu vào thảm bấy nhiêu, dù đã sục qua nước nhưng mà cái thứ nó còn chảy tong tong ở đầu ống vẫn là màu vàng chứ éo phải màu trắng. Lại còn thum thủm nữa.

2 đứa lên xe nhảy về xả cầu ở bến, rồi tiếp tục hành trình. 

 

--- Có nhiều anh em thắc mắc là bùn phốt sau khi hút và chở về, nó đi về đâu?

 

Loại phế thải này có 2 loại: 

1. Loại shit hút từ bể phốt về thì đổ nó vào một cái bể chứa lộ thiên có mái che ở công ty, mấy bà mấy cô phụ trách cái bể này sẽ luân phiên nhau rắc lên bột vôi với cái chất gì màu trắng ấy làm cho nó vón cục lại và đỡ bốc mùi, cuối ngày sẽ có xe chuyên dụng của các xưởng phân bón đến chở cái mớ đang xử lý dở đó đi phân loại tiếp.

Loại dùng được thì sẽ đưa đi xử lý khô làm phân vi sinh, loại tạp chất ko dùng đc thì đưa đi trộn với đất sét rồi thải ra bãi rác. Thì ra rau sạch mình hay ăn, cũng có thể được bón bằng cái chúng ta ị ra đó các bác ạ 

 

2. Loại bùn đất pha tạp ở cống, hầm xả nước thải: Loại này sếp bảo ko có giá trị, chúng mày đổ đâu tao ko cần biết miễn là đừng đem về công ty 

 

Chap 2: Cuốc thứ 2 của đời bốc shit

Hii. Em vừa ngủ dậy làm tô bún bò thật to, đã quá các bác ạ. Hôm qua tính tối về viết chơi nhưng mà ae đội thông cầu rủ đi nhậu làm quen, nhậu xong về xối nước rửa người thêm lần nữa rồi lăn ra ngủ mất tiêu. 

Hôm nay em được nghỉ, mai mới phải đi làm. Nhớ lại ngày đầu đi bốc shit thấy nó trôi qua cũng không đến nỗi quá kinh dị, nhất là sau bao chuyện em đã trải qua chỉ trong một thời gian ngắn.

Trong công việc, không phải lúc nào mọi thứ cũng luôn diễn ra một cách suôn sẻ và tốt đẹp, và cuốc thứ 2 của em chính xác là như thế các bác ạ.

Em cứ nghĩ đi hút hầm chỉ là thông bể phốt thôi, nhưng mà ko phải. Sau chuyên đầu 2 ae về trút shit xong thì lão sếp bảo giờ ko đi bốc shit nữa, mà đi hút hầm cống cho cái xưởng gỗ bị tắc.

Chạy tuốt qua gần xã Eakao cách công ty em cả 20km, thì vào cái xưởng bé bằng cái lỗ mũi mà đất toàn mùn cưa với đổi màu vàng xám do bụi gỗ. 

Thằng thợ tiện dẫn bọn em đi xem cái hầm cống thì ra là cái kênh có nắp đậy mà xưởng nó rửa thành phẩm ấy, mấy nay mưa dầm nên nước lên cao rồi gỗ ứ nó tắc lại.

Ông An chỉ em lấy ủng rồi cầm đồ nghề là 1 cái xà beng, 1 cái gậy sắt dẹp to gần bằng cổ tay rồi ổng bẩy nắp lên tới đâu thì em cầm cái cây sắt đấy chèn vào, giữ tới đấy. Bẩy lên cũng đơn giản thôi vì nó ko có trám xi, em còn cảm thấy làm cái này tập cơ tay rất là tốt

Cái hầm này một phần lộ thiên được đặt các thanh ngang, chế phẩm gỗ sau khi tiện đẽo sẽ đặt lên xối nước rửa rồi được hong khô nhanh chóng trước khi xử lý tiếp. Phần lộ thiên đó thông với đoạn cống có nắp đậy bề ngang chắc khoảng 2 mét, cao bằng 1 người lớn cỡ 1m7 1m8 đó rồi dẫn thẳng ra ngoài bể xử lý, nhưng cái bể này hư rồi, nên chỉ để cho có chứ nước thải cứ thế chảy luôn ra ngoài bờ kênh. Không hiểu chúng nó rửa gỗ bằng thứ gì mà nước rất hắc, khi bật hầm lên khi nước nó ngập đến 2/3 rồi màu đen xì với váng dầu và mùn cưa nổi lềnh bềnh.

Ông An hỏi sẵn sàng chưa? Rồi chẳng đợi em trả lời ổng nhảy mẹ xuống cái tõm. Xong kéo em xuống luôn. 

Cảm giác đầu tiên là rất lạnh các bác ạ. Bộ đồ bảo hộ thì mỏng dính, cả người ướt nhem nhép lội bì bõm nước ngang ngực nên rất nặng nề. Sau đó là cái mùi hắc cực kỳ em hắt xì liên tục dù đã bịt khẩu trang rồi.

2 anh em cứ lội như thế khoảng 7-8 mét thì cái hầm bắt đầu tối om, cũng may là quơ tay mò được mớ mùn gỗ cứng ngắc trộn với đất bùn do mưa xối xuống chắn ngang làm nước ko rút được.

Lúc này ông An đứng lấy xà beng chọc cái mớ hỗn độn đó, bảo em lội ra kéo ống vào. Em trèo lên nhưng ko hiểu sao quay mãi muốn gãy cả tay mà máy bơm éo chạy, phải nhờ ông An quay lên xem thử. Ổng mò mò xong phán nước vào ổng xả mẹ rồi em ạ. Thế là 2 thằng vừa lạnh vừa ướt lại hùng hục xách máy xuống bung ra rồi nhờ thằng thợ trong xưởng phụ lọc nước.

Em thì đã bao giờ biết máy móc cái mẹ gì đâu, nên tranh thủ 2 lão đang hí hoáy em chạy vào chỗ bọn nó hong gỗ giả bộ hỏi han, thực chất là ké tí hơi nóng cho ấm người. Khi thân trên vừa khô thì lão An gọi bảo xong rồi, lại quay ra kéo ống rồi 1 thằng đứng trên giữ ống một thằng đứng đưới đưa miệng ống vừa chọc vừa hút.

Lúc này cũng đã gần trưa rồi. Trời vừa hơi hửng nắng lại đen xì, rồi tiếp tục trút mưa dầm. Hai thằng cứ thế đội mưa ráng hút cho xong mớ bòng bong mặc cho lạnh và ướt.

Lão An mệt quá nên gọi em xuống thay, thế éo nào lão đứng cả nửa tiếng không sao, em vừa đứng được 5 phút thì địt mẹ nó, đầu ống hút kêu cái Rộp, sau đó khựng khựng nên hú lão An tắt máy đã. Vừa đưa tay vào móc thì mẹ ơi có cái vẹo gì nhầy nhầy, thấy ghê ghê em lội ra sáng giơ tay xem thì bàn tay đeo găng cao su đỏ lòm toàn máu là máu.

Em sợ quá kêu toáng lên: "Có cái gì dưới này này đm xuống nhanh anh ơi toàn máu thôi".

Lão An nhảy tõm xuống rồi lấy cây khều cái mớ hỗn tạp ở đầu ống ra, nguyên 1 cái đầu con chó đang còn tươi rói các bác ạ. ĐM chắc chắn là thằng cẩu tặc nào thịt chó xong ko lấy đầu vứt đi, rồi mưa nó xối nước nó chảy thế éo nào trôi tuột xuống hầm cống này đây mà.

Ông An cũng ghê bỏ bô nên nhắm mắt nhắm mũi xách cái đầu chó đang mở mắt quang cái bẹp lên trên bờ, rồi giục "đm mày, lên mở máy nhanh kinh vl". Em chả chờ đến lão nhắc, vừa tới nửa câu là máy đã chạy, bơm đã hút rồi.  

Hùng hục đến 1 giờ trưa thì xong việc.

Anh xem nhảy lên xe phóng gấp về, 2 thằng cứ nguyên đồ nguyên bao tay nhảy luôn vào nhà tắm rồi ra làm ly trà nóng, éo thiết ăn cơm nữa.

Chiều trời mưa nên chả có việc gì, có mỗi xe số 2 đầy nên nhờ chạy tới bắc ống quá hút phụ bên thùng đó về, chẳng có gì nặng nhọc, về công ty mở máy ngồi bắn ruồi đến tối đi nhậu. Đến giờ vẫn ám ảnh cái đầu chó, mong nó siêu thoát 

 

Chap 3: Ngày thử việc thứ 2

Hi. Chào các bác, hôm nay em được nghỉ sớm vì Ban Mê mưa nhiều quá, nhu cầu hút hầm người dân ít hẳn đi. Vừa nãy em đã đi tắm và mua luôn một bộ sữa tắm + dầu gội Romano để sử dụng. Hiệu quả thấy rõ các bác ạ.

Tắm xong em đi ăn, rồi cỡi con Sir dạo phố. Ban mê nhỏ nhắn lên đèn trong mùa mưa dầm cũng thi vị lắm, bỏ lại sau lưng lớp áo bảo hộ bị mọi người xa lánh dè bỉu, em lại là em với cái mác thư sinh ngày nào giữa chợ đêm nhộn nhịp và năng động.

Cuộc đời mỗi người cũng như một quyển sách vậy, nếu ai không biết đọc nó, bỏ qua những chap hay thì vĩnh viễn sẽ không thể đọc lại được nữa vì cuốn sách chỉ mở ra một lần rồi thôi.

Em nhớ ai đó từng nói trong đời mỗi người có 3 thứ khi đã qua thì chúng ta không thể lấy lại, đó là Thời gian - Lời nói - Cơ hội. Em đã đánh mất cả 3 thứ ấy, nên giờ đây em phải cố gắng bỏ qua những mặc cảm và sợ hãi, để mà cày bừa chờ một mai khi có cơ hội mới, chắc chắn em sẽ nắm lấy để thoát khỏi vũng lầy bốc mùi này. 

Hôm nay là ngày làm việc thứ 2 của em. Lão sếp mới gọi em lên từ sáng sớm, hỏi em cảm thấy công việc thế nào? Có chịu nổi không? Có xấu hổ không? Có làm tiếp được không? Lão ngồi hỏi liên hồi, mặt em thì nghệt ra và ca bài ca "Dạ, được, ok" 

Với 1 thằng con trai học luật 24 tuổi như em, gia đình đổ nợ, gấu ruồng bỏ, công việc không có, cuộc sống bế tắc, thì mấy cái bể phốt đối với em mà nói chẳng là gì. Chỉ có trở ngại duy nhất em nhận thấy rõ rệt trong ngày hôm nay, ấy là sự kỳ thị và mặc cảm xã hội. Mỗi nghề đều có một cái khó, và cái khó của nghề hút hầm cầu ngoài việc thường xuyên tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu, thì còn luôn phải chịu sự soi mói và những ánh nhìn của mọi người như kiểu mình là cái gì đó ghê gớm và bẩn thỉu lắm. 

Vẫn như thường lệ, 8h sau khi đã ăn sáng và uống nước bạc hà xong, 2 xe lên đường tác nghiệp. Hôm nay là xe số 2 & số 4. Xe 1 & 3 hôm qua chạy rồi nên nay được nghỉ.

Em có cơ hội trò chuyện với lão An nhiều hơn, thì ra lão cũng hoàn cảnh lắm các bác ạ. Mà chắc chắn ai làm nghề này thì đều có một hoàn cảnh khá bi đát nên thôi em cũng chả nói thêm nhiều lộ info lão.

Lão bảo với em một khi đã chọn nghề này, thì thằng nào cũng đã nuôi trong mình cái suy nghĩ phải bứt phá và sớm muộn chia tay với nó. Chứ chẳng đứa con gái nào chấp nhận bồ mình là thằng bốc shit, chẳng bố mẹ vợ nào chấp nhận con rể mình là thằng bốc shit, thậm chí cả người thân bạn bè, chẳng ai muốn đứa con, đứa cháu, đứa bạn họ là thằng bốc shit cả. Nhưng mày phải cám ơn nó, vì đơn giản mỗi ngày chìm ngập trong mùi shit, mày sẽ có động lực để nhìn lại chính mình và cố gắng hơn em ạ! 

Xe chúng em dừng lại ở tiệm vàng gần chợ. Lần này em được chỉ định cậy bể phốt. Cái nắp bể phốt này làm hẳn trong nhà do không gian hẹp, ko đặt bên ngoài được. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng mà vừa dùng xà beng đập vỡ lớp xi tráng ra, thì mùi shit nó đã bốc lên nồng nặc chứng tỏ lâu lắm rồi những đống shit ngon lành ấy được chồng chất yên vị dưới 3 mét đất, nay mới có dịp thể hiện mình.

Cả nhà bà chủ thì đã khóa hết cửa và trốn ra hàng cafe cóc đối diện rồi. Chỉ còn em, lão An và con giúp việc ở trong nhà chịu đựng cái mùi ấy.

Bịt khẩu trang, kéo ống, chọc vào rồi dùng gậy khua xem có gì cặn bá ở đầu ống không. Lão An ở ngoài bật máy rồi đứng giữ ống cho em, em thì chịu trách nhiệm liên tục khua khoắng ở cái đầu ống và giữ thật chắc để shit không dây ra sàn vì sẽ phải lau rất khổ và tởm.

Nhà này nhỏ, nhưng không hiểu sao mấy người ỉa lắm thế, hút mãi không hết shit. Con bé giúp việc thì xách sẵn mấy xô nước to để khi hút xong dùng dội vòi cho sạch, làm xong việc ấy nó cũng chạy ra xa hết sức có thể miễn là tầm mắt còn theo dõi được 2 thằng em.

Cái cảm giác khi mình đi ị, nó cũng gần giống cảm giác cầm ống hút đấy các bác ạ, nó cứ kêu rột rột rồi từng dòng trồi lên, chảy đi rất vui tay Khoảng nửa tiếng sau thì bể phốt đã gần như sạch hết, còn mớ cặn bã đọng lại thì cứng ngắc rồi nên ko hút được, lão An bảo để đấy đi hỏi chủ nhà có cần làm nữa không. Lát sau quay lại thì ông chủ vừa bịt mũi vừa bảo thôi trám lại để buôn bán hút thế được rồi.

Vậy là em lại được bổ túc thêm khóa thợ xây, đậy nắp, nhào vữa, trám xi lại ngon lành.

Lúc xối ống sục nước xong kéo ống ra, thì tầm 10 giờ người ta qua lại đông lắm rồi. Em để ý bất kỳ ai đi qua cũng đều bịt mũi hoặc là thể hiện những sự ghê tởm và quẳng cho chúng em những cái nhìn ái ngại. Lão An thì quá quen rồi nên tỉnh bơ thu ống, đi soi xem có shit vướng ở đâu không. Còn em thì vẫn chưa thể chịu đc cái cảnh này lên nhảy lên xe đóng mẹ cửa lại cố thủ trong đó. Thế mới biết cái xã hội này, khi lên voi lúc xuống chó, chẳng biết đâu mà lần.

Tiếp sau đó xe em lại chạy đi hút thêm 1 nhà nữa đến quá trưa mới ăn cơm. Và em vẫn chưa nuốt nổi cơm đành nhìn lão An và 2 lão kia ngồi xơi ngon lành dù buổi sảng vừa ngập ngụa shit xong.

Ngồi xe các lão kể chuyện cũng vui và thú vị. Lão Tây, không biết em nhớ đúng tên lão không, người Huế. Lão hỏi han em rồi truyền cho em ít kinh nghiệm bốc shit sao cho sạch và gọn, rồi kể rằng đời bốc shit này cũng nhiều tình huống hài hước lẫn đau thương lắm.

Có lần xe lão đang hút shit ở nhà dân thì ống hút bị vướng cái cục gì cứng cứng mà máy hút mạnh quá nên tét mất một đường ở khúc giữa, thế là shit vừa hút lên vừa xịt lung tung ra giữa hè nhà người ta. Đám dân ở đó chạy náo loạn như cháy nhà, còn lão Tây thì cố gắng nhảy lại nắm chặt cái chỗ tét đó để cho ông Hạnh tắt máy. Dù đã nhanh quá sức quy định nhưng mà shit đã kịp bắn tung tóe ra cả 2 nhà đối diện. 2 ông đành vứt ống đó xách nước với giẻ với xô chùi cho kỳ hết. Chùi xong, hút xong cứ tưởng ngon lành, ai ngờ bị một đám bặm trợn tới chào hỏi, cho mỗi ông vài tát vì cái tội "làm việc cẩu thả". Mà chúng nó có tát nhẹ đâu, sưng hết cả mặt Hai ông lủi thủi đi về, người đầy mùi shit, mặt mũi sưng vù, tẻ như chó. Cho nên cái nghề này đôi khi cũng gặp nhiều rủi ro lắm. 

Chiều hôm đó em cũng đi hốt shit cho 2 nhà nữa, nhưng lại nhanh hút rột rột khoảng 15p là xong 1 nhà. Lại còn được phổ cập kiến thức về các loại bể phốt với bồn cầu. Thì ra cái bồn cầu mà mình hay ỉa có cái khoang chứa nước, nó được thiết kế thêm cái ống như hình con thỏ ấy. Khi mình không xối nước thì khoảng nước sẽ tràn ra làm sạch bồn và ngăn mùi từ bể phốt tràn lên. Còn lúc mình xả nước, thì cái khoang đó sẽ tự động khóa lại tạo ra môi trường chân không khiến shit trôi tuột xuống dưới cho đến khi nước xả không chảy nữa, nó lại mở ra và nước sạch lại tuồn ra bọc cái miệng ống lại ngăn mùi. Rất là sáng tạo 

Mà thôi, hôm nay em dừng ở đây để đi dạo phố đã, cảm thấy tự tin vì người ngợm rất thơm tho, chưa cần sức thuốc ghẻ và uống kháng sinh.

 

Chap 4: Ban Mê ngoại truyện 

Hôm nay em không đi bốc shit nhé, rủ lão An đi cafe thì lão bảo bận. Còn bạn bè em thì đi Sài Gòn cả rồi, có 1 mình quanh quẩn trong phòng trọ em buồn quá nên lên đây hầu chuyện mấy bác. 

Em làm nghề bốc shit này được 2 hôm rồi, bố mẹ ở dưới nhà vẫn tưởng em còn làm phụ việc cho văn phòng luật sư cơ. Không biết em sẽ dấu được mọi người bao lâu nhưng mà hiện tại em thấy rất thoải mái, không còn quá chán đời như cách đây 1 tuần nữa. 

2 ngày nay em mới động vào cái điện thoại. Đây là cái duy nhất đối với em còn giá trị, chiếc Z3 Au em mua các đây mấy tháng, nhìn vẫn rất đẹp và có lẽ nó cũng giống em, có gì đó tiềm ẩn mà nhân loại chưa phát hiện nên còn ẩn tàng và khá lu mời trong mắt nhìn người khác.

Có tin nhắn của con gấu cũ: "Anh bị sao vậy? Gọi lại cho em được không?" Đọc xong dòng tin nhắn này tự nhiên em chững lại, man mác buồn, đang định đi ăn sáng thì nhìn đồng hồ đã gần 10h rồi, thôi lượn ra cafe sách để duy trì cái mác thư sinh sau này còn tác phong làm việc. 

Bây giờ em mới có thời gian để tĩnh lặng mà nhìn ngắm cuộc sống. Điều mà em bỏ lỡ cũng khá lâu rồi. Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, những con người sống trong nhung lụa nhìn họ bộc lộ tố chất khác hẳn những đứa nghèo và lu bu trong hoàn cảnh như em. Trai thì xì tin, gái thì múp máp mông vếu đầy đủ cả nhìn rất thích. Những thằng sinh viên nghèo thì lặng lẽ và khúm núm, còn tầng lớp lao động tay chân thì họ luôn tỏa ra cái gì đó mặc cảm và tự ti khi đối diện người khác lắm. 

Chợt đọc thấy dòng chữ "Nếu một người dễ giận hờn bởi những điều nhỏ nhặt, những thứ ngốc ngếch, thì chứng tỏ người đó đang rất cần tình yêu". Có lẽ hoàn cảnh em bây giờ chính xác là như thế. 

Nhớ lại quãng thời gian có gấu, cuộc sống dường như tươi sáng và nhiệm màu hơn. Cả sau này khi đã chia tay cô ta và theo đuổi em gái chạy Ex, thì thế giới quan của em vẫn còn đó chiều hướng tích cực chứ không xám xịt như bây giờ. Thèm lắm cảm giác được ôm một cô gái, rồi bế cô ta lên mà cắm mồm vào mồm cô ta, rồi xoa bóp các kiểu. Nhưng tình trạng hiện giờ chưa cho phép em làm điều đó, nên chỉ dám tưởng tượng cho đỡ thèm thôi

Ban Mê phố núi, thủ phủ của Tây Nguyên là một thành phố nhỏ nhắn với nhịp sống trôi đi khá nhẹ nhàng. Các bác có biết Buôn Ma Thuột nghĩa là gì không?

Chính là cái buôn làng của A ma Thuột, ông tù trưởng người Ê Đê đã xây dựng buôn làng tạo nên cái mảnh đất ngày nay mà mỗi khi người ta đi xa nhớ về, lại rộn rạo cảm xúc khó tả của bốn nền văn hóa giao thoa: Miền Nam, miền Trung, miền Bắc và cả của những người dân Ê Đê bản địa. Chẳng thế mà trai gái sinh ra ở xứ Ban Mê này có giọng nói rất dễ thương và đặc trưng, nó nhẹ nhàng như bắc mà cũng ngọt ngào như nam. Nếu các bác có dịp lên đây một lần, thì chắc chắn nó sẽ không giống như trong tưởng tượng của các bác đâu. Vì cái thành phố nhỏ bé đi một vòng tròn chỉ trong vài chục phút này đã thay đổi nhiều lắm rồi, vẫn mang vẻ gì đó hoang sơ của núi rừng, nhưng lại dạt dào mùi Hoa sữa trong sáng tinh mơ hòa hơi sương, nóng nực như Sài Gòn khi trưa về và nhộp nhịp xô bồ hẳn lên vào ban đêm với những quán xá mang nhiều nền văn hóa 3 miền xem kẽ.

Mùa này đang là mùa cà phê, trời hay mưa dầm. Chính mùa này cà phê Ban mê mới có cái hương vị đặc trưng vốn có. Một phin cà phê chính hiệu ban mê rất nhỏ thôi, nhỏ giọt tí tách từng chút một cùng hương cà phê đậm và đăng đắng nhưng không gắt, khi ta nhấp môi thì vị ngọt và đắng đan vào nhau rồi tan đi, để lại mùi thơm thoang thoảng chỉ trong khoảng không tinh lặng ta mới cảm nhận được chất lắng đọng của nó

Các bác lên Ban Mê này có thể thử vị cà phê của Làng cà phê Trung Nguyên, hoặc Thiên đường Mê hy cô, hoặc là các quán nhỏ trong trung tâm thành phố. Mỗi nơi lại có một vị cà phê rất riêng mà tinh ý mới phân biệt được 

Thôi chém vậy đủ rồi, em đọc xong cuốn sách và đi ăn cái đã. Cuối tuần vui vẻ nhé các bác 

 

Chap 5: Ngày thử việc cuối cùng

Con người, ai cũng có lòng tham. Lòng tham của em ấy là tiền và gái, tuy nhiên những ham muốn non nớt ấy bị bị hoàn cảnh gia đình đưa đẩy đến cái bể phốt này. 

Mới đi làm hôm qua là ngày thứ 3 thôi mà em đã cảm nhận rõ rệt cái bạc bẽo vô vị của nghề hút hầm cầu mà bất cứ ai nghe đến cũng phải lùi lại vài ba mét rồi đưa tay bịt mũi này.

Cũng như 2 hôm trước, em bắt đầu bằng việc ăn sáng lúc 7 giờ rồi đến công ty, uống nước bạc hà cho thơm miệng. Cái nước bạc hà này là mấy cô lớn tuổi tự nấu, nó có vị the the lành lạnh không giống mấy loại trà sữa mình hay uống, mà có vẻ rất tinh khiết uống vào một lát là người nóng bừng lên như kiểu dạo đầu khi mình dùng viagra vậy.

Công ty em có bao nhiêu người thì em không biết, chỉ có điều mấy hôm liền cứ sáng đến là đã thấy khoảng 7-8 cô lớn tuổi đang quét dọn và trông chừng hố shit để rác bột vôi theo chu kỳ rồi.

Lão An đến sớm hơn thường lệ, đang hí hoáy vặn lại cái van ống bơm. Chiếc xe số 4 là một xe bồn khá cũ và được bảo trì gia cố nhiều, không biết nó sẽ hoạt động được bao lâu nữa, chỉ biết theo lời ông An kể thì từ khi lão vô làm nó đã có mặt rồi. 

Sếp lại gọi em vô phòng hỏi chuyện hôm trước đi làm ổn không và sau khi gật gù vì điệp khúc "Dạ, ổn, ok" của em thì lão lại dán mắt vào màn hình đọc báo.

Phố xá buổi sáng chủ nhật nhộn nhịp lắm, trời vừa tạnh mưa, nắng xiên những hàng cây và đâu đó là những con cún cảnh được chủ dắt đi ị lên những vạt xanh cỏ dại còn đẫm sương đêm. 

Trên con xe cũ kĩ nửa đen nửa vàng, lão An vu vơ hát bài Về đâu mái tóc người thương với chất giọng tởm lợm, còn em thì ngắm nhìn quanh cảnh xung quanh dưới góc nhìn của một thằng bốc shit. Thi thoảng, lại có mấy em sinh viên, hoặc các cô các dì nhìn vào cửa sổ xe và quay đi, trong ánh mắt còn đó sự kỳ thị không hề nhẹ

Như thường lệ xe em lại đi bốc shit cho các nhà dân có nhu cầu. 

Đầu tiên là một nhà trong hẻm nhỏ xe không vô lọt. Em với lão An kéo ống dài cỡ 20m ở đầu ngõ vô tận trong nhà. Ngôi nhà khá xập xệ, sàn gạch đã nứt vỡ lỗ chỗ và tìm mãi ko thấy cái nắp đậy bể phốt ở đâu. Cái nhà này nghe lão An bảo trước giải phóng là nhà của quan Ngụy cũng lớn lắm, vì thời đó Ban Mê còn là vùng đất hoang tàn với đa số là nhà trệt kiểu đúc vuông nhỏ và tù túng chứ không đổ hai tầng như ở đây, nhưng chủ sau kinh tế không khá giả nên không chịu gia cố làm nó xuống cấp trầm trọng. Với kinh nghiệm khá lâu năm, cuối cùng lão An cũng dò được nắp đậy qua việc gõ và soi vết trám xi.

Em dùng xà beng đập nát mấy lát gạch, rồi cúi xuống cậy nắp. Bởi xi măng ngày xưa chất lượng rất tốt nên vừa gõ vừa cạy muốn rã cái tay cái nắp nó mới chịu kêu cái "cộp". Rồi mùi xú uế theo kẽ nứt thoáng khí bốc lên nồng nặc. 

Cả nhà gia chủ đã di tản từ bao giờ. Lão An thận trọng nạy nắp đậy lên từng chút một vì sợ shit đầy bắn ra người thì toi. Cũng may khi mở nắp ra thì nhìn xuống thấy shit bầy nhầy mới chỉ đến lưng chừng thôi, có lẽ ống thoát khí bị kẹt nên nó mới bốc mùi dữ vậy. Em cứ tưởng shit mình ị ra lâu ngày thì nó phải bị ô xy hóa thành màu đen, nhưng mà không phải, với số lượng nhiều như thế này thì nó chuyển thành màu nâu đặc quánh và điểm xuyết đôi chỗ vàng như kiểu kem sô cô la chấm vani vậy.

Em vừa bịt khẩu trang vừa bịt mũi mà vẫn suýt ọe ra, lão An thấy em đang lom khom bịt mũi nheo mặt thì đạp ass em một cái bảo ra kéo ống bật máy đi. Thấy ổng kín miệng kỹ tính mà cũng tốt bụng phết. 

Hút rột rột tầm 20 phút là sạch sẽ, 2 anh em trám xi lát gạch lại xong thì cũng tầm 9 giờ. Lúc này Sếp gọi về công ty phụ xe phân của xưởng bốc shit chở đi xử lý, công việc mùa này rất may cho em là khá ít và nhàn vì trời chuyển mùa mưa dầm, và không phải mùa lễ hội nên nhu cầu dọn mấy thứ ỉa đái của người dân nó cũng giảm đi trông thấy.

Xe chạy về công ty sau khi trút shit vào bể chứa xong thì 2 anh em nhảy xuống phụ các anh em xưởng phân xúc phân khô đã xử lý thô vốn cục bằng vôi bột và phụ gia lên 4 cái xe tải. Làm việc xong thì được nghỉ trưa luôn mặc dù mới chỉ gần 11 giờ. 

Em tranh thủ vệ sinh rửa chân tay, bất chợt điện thoại reo. Màn hình hiện lên mấy chữ: Người cũ còn thương. Em lặng im, sau vài giây do dự thì bấm máy bận. Lúc này mới để ý thấy tin nhắn đến của cô ấy: "Anh làm gì vậy? Hết chuyện rồi à mà ngồi trên xe hút hầm cầu vậy?" 

Chết mịa thế là lộ rồi, tự nhiên lúc đó em sợ lắm các bác ạ. Nó mà điên lên nó gọi cho gia đình em thì em biết sống sao, biết làm thế nào. Cuối cùng phải gọi điện cho nó. Nhạc chờ vẫn là bài Its not goodbye mà hai đứa từng rất thích và để cùng nhau, từ khi chia tay em đã xóa đi cho đỡ tốn tiền rồi.

Nó bắt máy.

Chưa kịp nói câu gì, nó chửi em té tát không cho em cơ hội phản ứng. Em cứ nghe, còn nó thì chửi đủ thứ từ quá khứ đến hiện tại của em. 

Nó bảo em là thằng đàn ông nhu nhược nhất mà nó từng biết, nào là tồi tệ, ko có danh dự các kiểu. Em mới điên máu quát lên: "Cô xúc phạm tôi đủ rồi đấy, là cái thá gì của nhau mà bày đặt quan tâm vậy? Không ăn trộm ăn cướp là đc nhé" 

Bỗng nhiên nó im lặng. Trong khuôn viên công ty lúc đó lác đác công nhân qua lại, em cũng không tiện nói nhiều nên bảo "Thôi cúp máy nhé", thì nó mới lên tiếng: "Anh ra cổng em bảo"

Á đù con này nhìn số xe thôi mà biết đường mò đến tận đây. Ban Mê nhỏ quá mà. 

Em lững thững đi ra thì đã thấy nó dựng xe ngoài cổng rồi.

Mới khoảng nửa năm không gặp mà nó trông khác quá, tóc đã cắt ngang vai rồi, hình như nhìn múp hơn trước có lẽ do bồ mới nó chăm nó tốt hơn em. Em càng đi đến gần thì nó càng nhoai người về hướng em để nhìn kỹ em hơn. Trên người nó còn nguyên bộ váy công sở của Eximbank, em mới nghĩ quái lạ em đi về là lúc 10 giờ kém, nếu giờ nó mới về thì thế éo nào nó thấy em đi bốc shit đc nhỉ? Và nhiều suy nghĩ khác cả cảm giác thân quen ngày xưa nữa, cứ quấn lấy em theo từng bước chân đang đưa em đi về phía nó. 

2 đứa đứng đối diện nhau một lúc khá lâu, em sốt ruột nên đưa điện thoại lên xem giờ thì cũng hơn 11 giờ, đành đánh tiếng trước: "Gọi tôi ra làm gì vậy?"

Nó vẫn giương mắt ếch ra nhìn em. Rồi từ trên mặt nó chảy ra hai hàng nước mắt long lanh. Tay nó thì nắm chặt lại, mím môi. Tim em tự nhiên đập nhanh lắm, kêu "thùm thụp" ấy. Em muốn nhào tới ôm lấy nó nắm nhưng mà ráng kiềm chế và ra vẻ lạnh lùng: "Sao khóc? Đau ốm chỗ nào à?" 

Nó nhìn em thêm khoảng 30s nữa, rồi bất thình lình nó giơ tay tát em một cái "bốp" xong để lại một câu: "Anh tồi lắm" rồi leo tót lên xe chạy đi.

Lúc đó mấy con bích sinh viên trường Trung cấp Y vừa đi bộ về ngang em, nhìn em cười đểu vc chắc tưởng em sở khanh hay phụ bạc gì đây. Em kệ mịa chúng nó bốc shit bố mày còn chưa ngại chả có gì phải nhục với chúng mày 

Em đứng ngó bóng nó quành ra đường lớn rồi mất hút. Lủi thủi đi vào và sống mũi cay cay. 

Chiều hôm đó nó không gọi em nữa. Em làm việc với tâm trạng trống rỗng lão An sai gì thì làm đó. Lão hỏi mày mệt hay bệnh à em cũng ừ ừ cho xong bảo lát về mua thuốc. 

Công việc lại diễn ra với con xe chở đầy shit và hai thằng công nhân mặc áo bảo hộ tráng nilon xanh rong ruổi qua các tuyến đường. Những ánh mắt người đi đường thì vẫn hướng vào chúng em như trước, có vô cảm, có thương hại, có coi thường... với nhiều cảm xúc lẫn lộn và nhạt nhòa theo ánh đèn đường buổi tối. Bất giác em nhớ nó quá, con người yêu cũ còn thương. 

Mỗi người có cuộc sống và số phận khác nhau, nhưng những đứa công nhân vệ sinh như em, đâu đó trong nó vẫn còn hoài bão và mơ ước, và hơn hết là quyền con người: được sống, được yêu, và được tự do. Có ở vị trí của một người sống cuộc sống xem như dưới đáy xã hội, em mới thấy trân trọng những phút giây đã lãng phí khi trước và cái nhìn của mình về những lớp người lao động tay chân như thế nào.

Tối đó về em nằm suy nghĩ mãi về tháng ngày xưa cũ và về nó. 

Trâm ơi, anh xin lỗi nhé. Dù lời xin lỗi có nói bao lần đi nữa cũng là quá muộn màng 

 

Chap 6: Người của quá khứ, công việc của hiện tại

Hiii. Em vừa ăn cơm xong lên hầu các bác rồi sẽ đi ngủ.

Tối hôm đó, chính xác là chủ nhật ngày 8/11/2015. Em về nhà với tâm trạng mệt mỏi. Trời lại chuyển mưa bay, giờ tan tầm đã qua lâu lắm rồi nhưng từng dòng người vẫn mải miết trở về để sum họp với gia đình, để nhận lấy những lời chào đón và hơi ấm của tình thân. Phòng trọ em nằm sau cổng Đại học Tây nguyên, sinh viên đi lại nhiều. Bầu không khí rôm rả trong mưa nhưng lòng em cứ thắt lại và nặng trĩu. Vẫn là những bước tường lạnh ngắt và cảm giác xa nhà, thiếu vắng cái gì đó gần gũi mà ko diễn tả được.

Em đọc đi đọc lại tin nhắn ấy, câu chat của nó cứ xoáy vào tim em và khiến em tưởng chừng như khó thở vì cái gì đó đang đè nặng lên mình.

"Hết chuyện rồi à mà ngồi trên xe hút hầm cầu vậy" 

Bao kỷ niệm cũ ùa về như mới ngày hôm qua thôi. Những năm tháng mà em và nó sống thử ở chung một phòng với nhau, vợ vợ chồng chồng và nhiều trò bựa rất vui của hai đứa. Nhưng thôi xem như đây là một lần sai, như những dòng nhạc cứ chảy chậm chầm để nhắc nhở em về hiện tại là sẽ không bao giờ quay lại được ngày xưa đâu:

"Đường tương lai trước mặt còn dài, xem như đây là một lần sai. Bản thân anh là con trai nên thoải mái hơn trong suy nghĩ. Chỉ tiếc thân em là con gái, lỡ theo đuổi cuộc tình ngang trái, nên bây giờ phải mang sầu phai. 

Trong cuộc đời dài có những cái không phải mình muốn là được, nhất là chuyện tình cảm, lại càng không thể miễn cưỡng. Bởi đã không chung một con đường, bởi đã mỗi người mỗi hướng, cũng có nhiều lúc anh không chấp nhận sự thật này, không muốn tin, không dám nghĩ nhưng mình có duyên không có phận thôi đừng nhắc chuyện ngày xưa. Anh biết sẽ là thừa nếu nói ra câu hối hận, nhưng mà anh đã sai. Và anh biết rằng sẽ không thể làm lại..."

Những dòng suy nghĩ miên man khiến em trằn trọc mãi không ngủ được, nửa đêm đành dậy làm trận lol nhưng trẻ trâu nhiều quá cầm draven max xanh mà vẫn ko gánh nổi nên chán lại để máy đó afk rồi nằm dài, nghĩ ngày xưa mình cũng như bọn nó thôi chả thèm chửi nữa, đến 3h thì mệt quá em thiếp đi. 

Tỉnh dậy đã 10h sáng cmnr Sáng đầu tuần nên bầu không khí có vẻ là tươi mới là trong lành hơn. Cũng có thể cho em tưởng tượng ra sau một giấc ngủ ngon, nhưng mà e bỗng thấy nhẹ lòng lắm. Em đi vô siêu thị mua ít đồ hộp, rồi ghé shop sida mua bộ quần áo cộc để tối về chạy thể dục. Đến trưa sau khi ăn cơm thì trời không còn âm u nữa mà hửng nắng, đang lang thang trong hiệu sách thì em lại gặp nó. Quả thật là cái BMT này nó nhỏ vc ra mặc dù em đã cố gắng không lui tới những nơi mà ngày trước hai đứa thường đi, nhưng hôm trước thì nó gặp em ngồi xe hầm cầu, hôm nay thì em gặp nó đi mua sách. Bởi quá bất ngờ nên không kịp tránh mặt. 

Nó mặc quần jean lửng, áo thun, tóc thì cài trâm chéo trên mái, vén một bên lên nhìn rất thời thượng và không còn vẻ quê mùa như khi nó yêu em nữa, 2 đứa nhìn liếc qua nhau, em vẫn để vẻ mặt khinh khỉnh thường lệ. Nó cũng chả nói gì và lượn ra tính tiền rồi về. 

Lúc em xuống lầu dưới thì điện thoại rung, mở ra thấy tin nhắn đến:

-Người cũ còn thương

"chiều rảnh ko, ra đảo sinh viên nói chuyện lát. Không đi thì ko cần trả lời đâu"

Chẳng hiểu em nghĩ gì, mà vừa đọc xong auto reply: "Ok 2h chiều"

-Người cũ còn thương

"um"

Vậy là em đi ăn trưa. Rồi ra đảo sinh viên với cuốn sách với mua ngồi vừa đọc vừa chờ nó. Đã lâu rồi em không quay lại nơi này. Hòn "đảo" nhỏ có cái cầu bắc qua giữa trường đại học, nhìn cũng có vẻ khá thi vị và thích hợp cho các cặp đôi giao hợp, à nhầm, giao lưu.

2h kém 5 nó đến. Vẫn bộ đồ hồi sáng và cả một bọc nilon đầy sách. 

Mặc dù chia tay đã lâu nhưng em vẫn càm thấy khá tự nhiên khi đối diện với nó, và em cảm giác rằng nó đối với em cũng vẫn ngọt ngào gần gũi như xưa. 

Câu chuyện bắt đầu bằng những lời hỏi thăm của nó dành cho em, và em cũng thật lòng nói với nó suy nghĩ của mình. Về hiện tại, và tương lai. Nói nó đừng quá lo lắng cho em nữa, dù sao thì mỗi người cũng có một cuộc sống riêng rồi. Nó cứ ngồi nhìn em bằng đôi mắt biết nói lên nỗi buồn, ngày xưa cũng vì đôi mắt này mà em chết mê chết mệt nó.

Nó nói nhiều lắm, em không nhớ hết nữa vì lúc đó em cũng mải ngắm nó, và những xúc động vì cách mà nó đối tốt với em như vậy. 

Sau cùng thì hai đứa đi ăn chè Thái, nó cho em cả bọc sách và bảo rằng thời gian qua cả 2 đã sai, dù là chia tay thì cũng không cần cố lảng tránh hay tỏ vẻ lạnh lùng như vậy. Thật đáng buồn cho những đôi tình nhân đã yêu bằng cả trái tim, để rồi sau này khi gặp lại nhau lại không đủ dũng khí để nói lên một câu chào, tặng cho nhau một lời tạm biệt phải không các bác? 

Em và nó, một lần nữa lại đi dạo bên những hàng cây, nhưng em không còn nắm tay nó, và nó cũng không còn ríu rít kể cho em những chuyện vui hàng ngày và tặng em những cái nhìn trìu mến nữa. Chúng em cứ đi như thế rất lâu, ko ai nói câu gì cho đến khi nó bảo mỏi chân rồi, về thôi. 

Em cũng "ừ" rồi dẫn nó ra chỗ để xe. "Về cẩn thận, có rảnh thì đi cafe"

"Anh cũng vậy. Ráng làm rồi tìm cơ hội kiếm việc khác, cố lên nhé"

Vậy là em chia tay nó và trở lại cuộc sống bình thường. (Không hề có chịch xã giao nhé các bác)

Cõi lòng nghẹ tênh. Sáng nay em lên công ty sau một giấc ngủ dài. Công ty em không tính lương tháng, mà tính theo ngày làm việc. Bồi dưỡng nhân viên bằng bao cơm sáng + trưa nhưng có vẻ là sáng ra nhân viên ko ăn nên tiền cơm sáng cộng luôn vào lương thì phải. 

Sếp hỏi em làm 3 ngày như vậy cảm nhận được công việc chưa? Có làm nữa không. Em không do dự mà nhận luôn và thế là trở thành công nhân bốc shit chính thức của công ty dù chưa ký hợp đồng lao động, vì sếp cũng từng trải, bảo rằng ko cần bảo hiểm thì chưa ký hợp đồng vội sau này có cần chuyển công việc cũng tạo điều kiện cho dễ dàng. Nhìn mày sáng sủa như vậy mà bắt mày bốc shit cả đời thì tao cũng tổn thọ lắm 

Trên đời, ngoài một nhóm người rất nhỏ sướng từ trong trứng sướng ra, những thành công của hôm nay đều đổi bằng mồ hôi nước mắt và có thể cả máu thịt của hôm qua. 

Sếp em ngày xưa cũng chỉ là thằng công nhân cầu đường, rong ruổi phơi mặt cho nắng gió mấy mươi năm mới lập nên được cái công ty này. Bởi vậy, may mắn cho em là gặp được người từng trải và cảm thông với mình. Cái nghề bạc bẽo này ở nơi khác em không biết thế nào, còn ở công ty em mọi người rất thoải mái và quan tâm tới nhau. Em mới làm 3 ngày thôi nhưng các cô rất quý, và các anh cũng hay kể chuyện về quá trình mà các anh trôi đến cái bể phốt này.

Ngày mà em làm việc, thì ngoài lão An còn có ông Tây và lão Hạnh. 4 ông kia thì làm khác ngày em chưa được gặp. Còn những người hiện tại ở đây, dù mỗi ông có một hoàn cảnh khác nhau mà em không tiện hỏi, thì trong lời nói và cử chỉ, em biết là họ vẫn lạc quan và có một niềm tin nào đó rất mạnh mẽ, là động lực để họ gắn bó với những chiếc xe chở đầy shit như vầy.

Ban mê nhỏ bé, cái việc hút hầm này cũng từ lâu trở thành luật bất thành văn trong giới môi trường. Đội nào lo thân đội ấy. Không tranh giành địa bàn, không dán quảng cáo hút bể phốt chồng lên nhau, thằng này che mất số điện thoại của thằng kia thì sẽ không có biến cố gì xảy ra.

Xe em hôm nay không đi hút shit người, mà do xưởng chăn nuôi ở xã ngoại thành bị ứ, xe phân chuồng không đến kịp nên đội em được phân công đi hút. Nhìn vậy mà hút shit heo tởm hơn shit người các bác ạ shit nó còn tươi mới, nhão nhoẹt và hầm chứa lộ thiên nên mùi hôi nó bốc ra dạt dào lắm.

Các bác cứ tưởng tượng shit heo nó như sinh tố rau má ấy. Bể phốt là cái ly, máy bơm là ống hút nhựa, còn xe bồn là cái miệng khổng lồ cứ hút rột..rột từng dòng nhão nhão màu xanh nghe cũng vui tai lắm.

Hút xong chỗ này thì xe em về công ty, sếp cho nghỉ sớm. Em tắm rửa xong đi chơi với mấy đứa bạn ở SG về đến giờ mới review cho các bác đây. 

"Chẳng có ai tồi tệ nhất trên đời, mỗi số phận mang một phần lịch sử". Ngày mà với ta không có đam mê, hận thù, cũng chẳng có được mất, hơn thua... Ngày mà tình yêu và hạnh phúc tồn tại trong vô thức. Chỉ có sự cố gắng hướng về ngày mai, dù là bản thân đang bơi trong đống shit, em cảm thấy tháng ngày lại thật bình yên.

 

Chap 7: Shit nổi lềnh bềnh

Lẽ ra hôm nay em được nghỉ và giờ này đang nằm trùm mền vì trời lại tiếp tục đổ mưa phùn. Nhưng sự đời trớ trêu lắm các bác ạ  Đang lơ mơ ngủ thì có điện thoại, em mặc kệ tắt chuông, ngáp ngáp rồi lăn ra ngủ tiếp. Điện thoại lại reo liên hồi, mở mắt ra thì thấy cuộc gọi tới của lão An. 

"Gì vậy a, e đang ngủ"

"Ngủ ngủ cái gì, dậy đi chạy lên công ty có việc gấp a chờ trên này"

Nghe vậy em cũng ráng lết dậy đánh răng rồi lau mặt, chui vào cái quần dài xong xách con Sir yêu dấu kéo một hơi lên tới công ty thì cũng 7h sáng. Lão An đã mặc sẵn đồ bảo hộ rồi. Vừa thấy e lão đón luôn bảo mặc đồ vào đi phụ xe số 3 chứ có việc gấp lắm. Sếp phát lệnh xuống đấy 

Thay xong bộ đồ thì xe đã sẵn sàng, 2 thằng tót lên rồi chạy lòng vòng đến một khách sạn có tiếng. Không ngờ cái mặt tiền em hay đi qua sạch đẹp, thi thoảng còn post hình tự sướng lên face mà vòng qua sân sau, vào khu nhà kho nơi đặt bể phốt nó lại tệ như vậy. Xe số 3 đã ở sẵn đây rồi, ống hút đã tuồn ra nhưng chưa thấy hai ông kia đâu.

Trên đường đi lão An đã phổ cập cho em nguyên nhân là 2 ông tướng kia chọc ống hút vào bể mà lười lấy cây gậy dò, nên ống nó hút mạnh quá tường xi bao ở trên đã mục từ lâu đổ xuống lấp luôn cái miệng hố ga lại, 2 lão loay hoay mãi không xong mà 8h30 là phải rút xe để khách sạn người ta làm buffet tiếp khách rồi.

Lão An đỗ xe cạnh xe số 3, lối đi còn vừa đủ cho 2 người đi lọt. Không khí sặc sụa mùi ẩm mốc lâu ngày và mùi xú uế từ việc hút hầm mà ra. Bình thường khi đi làm em uống cái nước bạc hà ấy nó át cái mùi shit còn dễ tiếp cận, giờ thì đúng kiểu làm chay luôn hôi lắm 

Xe số 3 do ông Thành và Hùng phụ trách. Thấy bọn em đến thì phát cho mỗi đứa một cái xẻng để lao vào xúc gạch vỡ ngổn ngang. Mà đống phế vật này nó vỡ ra trộn luôn với shit nên thổ tả không chịu nổi.

Nhắm mắt nhắm mũi mãi cũng xúc được hết lên nhưng còn mấy mảnh vụn lẫn vào trong shit thì không tài nào khều được. Hai ông kia đành phải lội, đúng nghĩa mà ở chap 1 em đã nói ấy.

Đơn giản là một ôm cầm dây, một ông bám dây và nhảy xuống bồn shit để vớt hết vụn đá. Nhìn ông Hùng nhoài người bơi giữa dòng shit đặc quánh đầy đủ sắc màu từ vàng đến nâu sậm rồi chuyển dần sang đen mà em nổi hết da gà. Cảnh này chưa từng được thấy bao giờ, shit nó cũng như bùn những nhão hơn, khi lão quay qua quay lại thì nó cứ kêu "bì bộp, oạp, oạp" 

Ông Hùng này chắc cũng có kinh nghiệm lâu năm, nên dù bơi trong đống thổ tả nhưng thao tác rất nhanh và không có vẻ gì là sẽ sụi lơ ở đó cả. Mấy ông ở trên thì sắc mặt rất là biểu cảm, nhất là khi đôi lúc có mấy cục shit vón cục hoặc là xác chuột con chết, các loai côn trùng gián bọ chổng cẳng bì bõm trôi ngang mặt lão Hùng.

Lão An vừa lấy vòi xối shit bám vào đống gạch vỡ cho trôi xuống bể phốt, vừa bảo e nhìn mà học đi sau này vớt ko hết gạch vỡ máy bơm hút vào kẹt là lại xách xuống ngồi mò như hôm bữa đấy. Khoảng 20p thì lão Hùng đã tác nghiệp xong, 2 xe thọc vòi xuống hút cấp tốc rồi khôi phục hiện trường bằng việc trát xi thành bể phốt, những chỗ nứt vỡ đều được bọn em gia cố lại. Riêng cái nắp đậy bằng bê tông đã vỡ lỗ chỗ thì để cho bọn công nhân trong khách sạn chúng nó tự xử. Nhìn bọn nó khúm núm nhăn mặt khiêng tảng bê tông đi mà thấy tội nghiệp ghê, dân chuyên nghiệp như chúng em mới có đủ bản lĩnh đối mặt với những thứ tồi tệ đó. 

Sau khi cuộn ống và gác vòi hút lên xe. 1 ông khá lớn tuổi chắc thuộc hàng quản lý đi ra bo hẳn cho bọn e 500k ngoài tiền công hút cống và cám ơn rối rít. Đúng là khách sạn lớn có khác tác phong giao tiếp cũng ngon lành hẳn ra 

Em và lão An mỗi thằng được 100k ngoài tiền lương ngoài giờ sẽ tính thêm vào cuối tháng. Công việc hoàn thành mỹ mãn lúc 8h30 và sau khi về công ty tắm rửa thì em lại đi cafe sách và review cho các bác đây.

Cái nghề này thường xuyên phải tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu, nhưng nó lại làm cho người ta thơm tho hẳn ra vì một ngày phải tắm tới 2 lần, có khi còn hơn thế nữa.

Tính ra việc cũng không nhiều, mỗi ngày làm 4-5 cuốc là fulltime trừ khi đồng nghiệp cần trợ giúp khẩn cấp. Thành phố buổi sáng mưa bay mang trong mình nỗi buồn sâu lắng, qua ô cửa kính vương nước mưa những số phận nhòe đi giữa bộn bề cuộc sống. Em vẫn chưa cảm nhận được hết cái hay ho và bi đát của nghề, nhưng hiện tại thì rất có động lực. Vì review cho các bác theo thời gian thực nên có những vấn đề sẽ đôi lúc khá nhàm chán, nhưng không vì tạo nên màu sắc sinh động cho câu chuyện mà em bóp méo đi sự thật được, các bác thông cảm cho em nhé. 

 

Chap 8: Chuyện tình của An

"Và thế là tao đè nó ra, nó cố vùng vẫy nhưng tao không cho. Rồi tao hôn nó, bảo nó đừng đi. Nó vừa khóc vừa bảo Vô ích thôi tôi không thể bên anh nữa! 

Tao cũng khóc, nước mắt của tao với nó hòa vào nhau rồi tao vật nó ra ghế, nó lại chủ động ôm cổ tao rồi hôn lại nhiệt tình, sau đó là chuyện gì mày cũng biết rồi đấy. Sáng mai khi tỉnh dậy nó đã đi rồi, đồ đạc hai đứa mua chung nó để lại hết, chỉ xách túi quần áo đi với thằng kia thôi"

Lão An vừa nhai bánh mì heo quay vừa kể cho em nghe câu chuyện của lão. Lúc này khoảng 8h sáng hai anh em đang ngồi ngoài sân chờ đám phế vật ở ống xả bể phốt tan ra.

Cái nhà này xây năm tầng với hệ thống vệ sinh đồng trục, khổ nỗi khi họ gọi xe em tới thì nó tắc ở tầng 1 rồi nên mấy tầng trên chịu chết không "đi" được, sau khi pha hỗn hợp natricabonat + muối ăn + dấm và đổ xuống bồn cầu thì theo lời lão là chỉ cần ngồi chờ, tới khi nước nó kêu "rột rột" là được.

Nghe em kể chuyện hôm trước đi gặp gấu và buồn phiền, lão mới vỗ vai em và bảo "Mày còn trẻ lắm, yêu đương vậy thôi chứ bằng tuổi anh rồi chẳng còn suy nghĩ đâu, chỉ mong kiếm một con vợ làm tròn trách nhiệm của thằng đàn ông".

Yêu nhau 6 năm, cuối cùng chỉ vì chữ nghèo mà cuộc tình của lão cũng như bao cuộc tình khác dù đã đi một chặng đường rất dài, lại không có kết thúc tốt đẹp như người ta vẫn thường nghĩ.

Gấu của lão không chịu được khi đi ra ngoài xã hội, mọi người lại nhắc đến thằng bồ nó là công nhân vệ sinh và gia cảnh nghèo khó của anh ta. 

"Thế đúng chuẩn gấu chó rồi còn gì anh nhỉ"

Lão nghe em nói, lại vừa gặm vừa nhìn xa xăm ra vẻ đăm chiêu lắm

"Trước là gấu, sau là chó. Mà tao vẫn yêu nó lắm, nó vừa bị bồ đá rồi nhưng mà nghe tao đang làm dân hút hầm nó không chịu quen lại"

Câu chuyện của lão An và hoàn cảnh của chúng em, lại một lần nữa tô màu cho cái sự thật này và chân lý thì thuộc về kẻ mạnh.

Không biết các bác định nghĩa kẻ mạnh là như thế nào, nhưng trước mắt em, kẻ mạnh ngoài bản lĩnh thì cần phải có tiền, và nhất quyết không phải là một thằng công nhân vệ sinh được. Đi hút hầm cầu, ấy là em đã chấp nhận từ bỏ cái sở thích ngắm và tia gái. Sở thích đi check in ở những nơi có view đẹp rồi up face hoặc là quan tâm hỏi han bạn bè hôm nay mày thế nào? Ra sao? Bởi vì khi các bác khoác lên mình bộ đồng phục Công an, bộ đồ sơ mi công sở, hay là những trang phục của các ngành nghề đáng quý hiển nhiên khác, thì các bác ngắm gái chúng nó sẽ đỏ mặt mà la oai oái trong lòng: "Ôi mẹ ơi anh ấy thật là đẹp zai í ạ. Anh ấy đang nhìn mình kìa, ố ồ". Chứ còn khi các bác mặc lên người bộ quần áo công nhân vệ sinh, chân đi ủng, tay đeo găng như em mà giương mắt lồi của các bác ra tia gái, nó lại chả nghĩ trong đầu "ối cái thằng biến thái" rồi cho các bác ăn guốc ấy. 

Bất kỳ nghề nào chỉ cần kiếm tiền bằng đôi tay chân chính của ta, nó đều đáng quý. Nhưng phía sau đó còn là những mặc cảm và kỳ thị đã ăn sâu vào tiềm thức mà một sớm một chiều, chắc chẳn chẳng dễ gì thay đổi được.

Em đang suy nghĩ vu vơ thì lão An lấy cọng dây thép dài vào nhà vs chọt chọt vào bồn cầu rồi bảo Ok. Bọn em mới cậy nắp bể phốt lên, bể này chủ nhà cũng có kinh nghiệm nên thường xả bột men xuống, shit nó phân hủy nhiều và át đi mùi hôi. cách phân biệt các loại bể phốt rất là dễ. Đa phần bể phốt hiện tại là dạng tự hoại, các bác cứ mua men bể phốt về xả xuống theo chu kỳ hàng tháng là sẽ hiếm khi bị nghẹt lắm vì men này nó làm cho shit tan ra rồi lắng xuống dưới đáy, mặt nước ở trên có váng dầu nhưng mà rất ít bốc mùi hôi. Như ở đây shit đã chuyển thành màu nâu sậm cùng với các chất xơ khác nhìn như bùn ấy, mặt nước ở trên thì chuyển sang màu xám tro và có những khoang dầu loang lổ nếu chịu khó nhìn thì bức tranh này có vẻ rất nghệ thuật. Xe em kéo xong nhà này rôi về công ty xả thải, tiếp tục đi bốc shit cho hai nhà nữa. Ở nhà cuối cùng do nước thải đầy ứ nên phải chọc vòi nhỏ xuống bồn cầu hút ngắt quãng, tới khi nước không tràn lên nữa thì mới mở nắp được. Dù đã tính toán với kinh nghiệm 4 năm trong nghề, lão An vẫn bị một tia shit bắn trúng quần ướt đẫm nên sau đó lão phải lái xe về công ty trong trạng thái nude phần dưới

Sau ngày hôm nay em có kinh nghiệm mới chia sẻ với các bác, khi bồn cầu nhà bác bác bị nghẹt không kịp thông thì cứ lấy cái bột soda mà mẹ hay gấu các bác mua về để làm bánh với ngâm đậu ấy, pha với muối ăn + dấm mỗi thứ 2 bát rồi xả vào bồn cầu. Khoảng nửa tiếng sau là cái mớ nghẹt đó nó bị rã, chỉ cần xối nước là trôi hết. Khi các bác gọi hút hầm nhớ dặn họ để lại một lớp bùn dưới đáy đừng có vét hết, đó là bọn vi sinh vật có lợi cho việc phân hủy shit đó. Và các bạn nữ đừng xả bvs xuống bồn cầu nhé, ghê lắm 

 

Chap 9: Vòng đời của shit

Sáng ra em lại đi làm như thường lệ. Do tâm trạng không tốt mấy nên em ăn vội cái bánh mì rồi gặp lão An, 2 anh em uống xong ly nước bạc hà do các cô nấu, đổ thêm vào hai chai lavie rồi trèo lên xe đi bốc shit như thường lệ.

Phố phường vẫn tấp nập mặc dù mới tối qua ở Pháp mới xảy ra khủng bố của thứ 6 ngày 13. Đầu tiên xe em hút hầm cho nhà vệ sinh công cộng của một trường trung cấp, nắp bể phốt người ta đặt ngoài bờ tường cạnh đường nên việc cũng nhàn. Lão An dùng búa đập vỡ lớp xi ở trên, em lấy xà beng bẩy bẩy một lát là cái nắp lung lay dễ dàng gỡ ra. Bật máy bơm và nhìn những dòng shit cùng bùn đất lẫn lộn đang rung lên dưới tay mình, chảy từng dòng vào bồn chứa, bất chợt em nghĩ đến cái gì sinh ra trên đời đều có vị trí và tác dụng riêng của nó.

Mình ăn xong thức ăn vào dạ dày co bóp rồi qua ruột non chắt lọc những tinh túy đất trời, cuối cùng đẩy cặn bã ra ruột già. Khi buồn ị chúng ta sẽ thải ra thành shit, shit này lại chứa nhiều chất hữu cơ làm phân vi sinh nuôi lớn cây cỏ và trở thành thức ăn của các loài động vật, chúng ta lại tiếp tục ăn bọn nó để vòng tuần hoàn của shit được khép kín.

Mấy ngày nay em đã tập được cho mình thói quen nhìn các loại shit, từ shit tươi đến shit đang phân hủy, shit vón cục hay shit khô đen xì và suy nghĩ rằng: shit không đáng sợ, shit không đáng sợ, vì nó sớm muộn sẽ trở lại vào mồm ta theo cách này hoặc cách khác. Nhờ đó em cảm thấy mình có thể tác nghiệp với tinh thần lạc quan cao độ.

Đi cùng lão An, nghe lão kể những câu chuyện bâng quơ và né tránh quá khứ của lão, em cũng cảm nhận được nhiều về cái thế giới cũng những người lao động mà trước kia khi ngồi trên bàn giấy em chưa hề biết đến.

Ước mơ của họ không phải là chức tước hay tiền tài, mà đơn giản là một mái nhà nhỏ ấm cúng với vợ con sum vầy, không phải lo cái ăn cái mặc. Ấy vậy mà với lão An hiện tại, dù đã gắn bó với nghề 4 năm nhưng vẫn chưa thể thực hiện ước mơ ấy. Lương mỗi tháng lão phải gửi về nhà để nuôi mẹ già và đóng học cho em lão. Trong lão cũng có cái ước mơ lấy vợ đẹp lắm chứ, khi 2  anh em đang dọn ống thì gặp bọn sinh viên trung cấp đi về, 2 thằng cũng bàn tán về mấy đứa con gái phấn son và mặc đồ sexy như diễn viên. Em tính chạy ra trêu chúng nó mấy câu nhưng với thái độ làm việc chuyên nghiệp cuối cùng cũng áp chế được máu hám gái của mình 

Xe em tiếp tục dọn bể phốt cho thêm 2 nhà nữa, buổi chiều sếp bảo 2 thằng đi theo xe chở shit của các xưởng phân lấy hóa đơn để cuối năm báo thuế.

Các xưởng phân nhìn cũng rất chuyên nghiệp và không khác gì xưởng bánh kẹo là mấy. Shit sơ chế sau khi thu gom mọi nơi về sẽ đổ ra một bãi đất rất rộng và được rắc các loại vôi bột cùng hóa chất màu trắng và vàng mà em không biết tên. Sau khi phân loại thì công nhân dùng xe xúc mini xúc vào từng gàu thép trên băng chuyền chở thằng vào phía trong xưởng để làm vụn và cải tạo, chế biến lại và dùng các phương pháp đo nhiệt để cho lên men. Thành phẩm sẽ được xúc lên băng chuyền đóng thành từng bao 25-50kg rồi chở đến các đại lý bán cho khách hàng. Cứ nghĩ những cục shit vô dụng sẽ trở thành phế vật, nhưng hôm nay chứng kiến em mới biết shit cũng giúp người ta kiếm được rất nhiều tiền 

Lúc em viết đến dòng này thì điện thoại rung, có tin nhắn của gấu cũ:

"Tối cafe ko?"

Em tắm rửa rồi đi gặp gấu cũ đây, tối vui nhé các bác 

 

Chap 10: Khải hoàn

Hiii chào các bác em lại lên hầu các bác đây 

Em mới đi Nha Trang với gấu cũ về. Những ngày nay xảy ra khá nhiều chuyện nên em tổng hợp trong chap này và đặt tên nó là Khải Hoàn nhé các bác

Lời đầu tiên em muốn nói là em chân thành cám ơn các bác trong thời gian qua đã động viên và đồng cảm với em, tạo cho em động lực sống và làm việc mặc dù cuộc đời đang đi vào nơi tăm tối nhất.

Sau tất cả những gì trải qua thì em tin rằng một mai nhìn lại em sẽ không bao giờ hối tiếc về những gì mình đã làm, các bác trên Voz dù không gặp mặt nhưng lại là những tri kỷ mà em sẵn lòng chia sẻ tâm sự, không như những người đeo mặt nạ ngoài kia luôn khiến ta phải đề phòng. Sau mỗi cái nick là những con người biết vui buồn, biết đồng cảm. Mạng thì ảo nhưng những gì gắn kết giữa chúng ta lại là rất thật.

Cám ơn các bác và chúc các bác ngày mới vui vẻ & mau mắn

ĐỂ LẠI ĐÁNH GIÁ CỦA BẠN ĐỂ KIẾN LỬA NGÀY CÀNG HOÀN THIỆN HƠN

Bạn phải điền tên mới được bình luận

Bạn phải điền SĐT mới được bình luận

SĐT phải đúng định dạng vd: (0123456789)

Bạn phải điền nội dung bình luận

Mình xin target ngành thông tắc cống & hút bể phốt ạ

23 giờ trước - Trả lời
d

duy

bác cho e hỏi là . nhân nhóm lên vậy . nó có ảnh hưởng đến nhóm chạy ra đơn k bác. sao e chạy nhóm này ra đơn. xong nhân nhóm thì . nhóm ra đơn nó cũng không còn ra đơn như trước luôn

4 giờ trước - Trả lời
Ndc

Nhân dại ca

Giống mình luôn

4 giờ trước - Trả lời
Ndc

Nhân dại ca

Giống mình luôn

4 giờ trước - Trả lời

Mình xin target về ngành cưới - studio nhé

4 giờ trước - Trả lời

Mình xin tagert tắm trắng -son

5 giờ trước - Trả lời
t

tuấn

Thực phẩm chức năng thì target như thế nào b nhỉ

4 giờ trước - Trả lời
CH

Chris Hoàng

Mình xịn target ngành Casino online

23 phút trước - Trả lời
t

tuấn

có nịt

23 giờ trước - Trả lời
t

tuấn

có nịt

23 giờ trước - Trả lời

m xin target chuyên sỉ quần áo trẻ em

16 giờ trước - Trả lời

vl luon

12 phút trước - Trả lời

Mình xin target về sản phẩm từ đá tự nhiên như bàn ghế đá, tượng đá, hòn non bộ, hồ cá... nhé. cám ơn bạn nhiều

2 giờ trước - Trả lời
nvh

nguyễn văn hồ

đúng bài viết tác giả đánh giá sự thật

10 giờ trước - Trả lời

Tin tức liên quan

BẠN ĐANG CẦN HỖ TRỢ VỀ WEBSITE & MARKETING ONLINE!

Điền ngay thông tin bên dưới để được hỗ trợ ngay lập tức:

Anh Tâm Nguyễn (TP.HCM) vừa đăng ký Chị Lieu Ngoi (Long An) vừa đăng ký Chị Chau Nguyen (Tiền Giang) vừa đăng ký Anh Minh Châu (Hà Nội) vừa đăng ký Anh Hoàng Duy (Nam Định) vừa đăng ký Anh Văn Phú (Bình Định) vừa đăng ký Anh Thành Long (Vũng Tàu) vừa đăng ký Anh Trần Long (TP.HCM) vừa đăng ký Anh Trần Duy (TP.HCM) vừa đăng ký Anh Lê Bảo (Đồng Nai) vừa đăng ký Chị Lê Giang (Bình Dương) vừa đăng ký Chị Thanh Nguyệt (Quảng Bình) vừa đăng ký Anh Thanh Giang (Đà Lạt) vừa đăng ký Chị Nguyễn Hòa (Đồng Tháp) vừa đăng ký Anh Huỳnh Bảo (Biên Hòa) vừa đăng ký Chị Châu Liêm (TP.HCM) vừa đăng ký Anh Bửu Lê (Tây Ninh) vừa đăng ký Chị Trinh Nguyễn (TP.HCM) vừa đăng ký Anh Văn Cương (Quảng Trị) vừa đăng ký Chị Thanh Huệ (Nha Trang) vừa đăng ký Chị Thu Thảo (Hà Nội) vừa đăng ký Chị Minh Thư (TP.HCM) vừa đăng ký Anh Jose Breda (USA) vừa đăng ký

Liên hệ