MA DA

MA DA

10/01/2023 14:32:50

Chap 1:

Khi nhắc về ma quỷ, người ta thường nghĩ ngay đến những thứ tâm linh kì dị, những điều mà ngay cả khoa học ngày nay cũng chưa giải thích được.

Đa số những câu chuyện ma quỷ hại người mà chúng ta thường được nghe đến như những vong hồn chết vì tai nạn xe cộ, hay vì hợp vía mà bắt đi, vì con người xúc phạm đến họ, còn không thì vì oán hận mà hoá quỷ để trả thù. Nhưng tuyệt nhiên vẫn còn một loại ma quỷ mà dường như người ta thường ít nhắc tới: Ma Da - Một loại ma quỷ được cho là linh hồn của người chết nước hoá thành. Khi chết đi, những âm hồn này phải chờ đủ ngày, hoặc phải kéo một người nào đó thế mạng thì mới được đi đầu thai, còn không thì âm hồn đó ngàn năm vẫn mãi không siêu sinh. Để tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện ma da xảy ra ở vùng biển Nha Trang này.

Bến cá xóm bóng vẫn nhộn nhịp vào mỗi buổi sáng hàng ngày, phần lớn những chiếc ghe đánh bắt xa bờ hay gần bờ, cũng đều vào bến này mà buôn bán. 

Cu Hà đang đứng đợi ghe của nhà mình vào bến để phụ khiêng cá lên bờ. Nhưng khi chiếc ghe nhà Hà vừa cập bến, thì không thấy ai chuyển cá lên, mà thay vào đó là họ lại chuyển lên bờ thứ gì đó dài bằng thân người, 2 thứ này được bọc trong túi ni lông, được quấn kín và có ướp thêm đá lạnh bên trong. Hà tò mò tiến lại gần mà hỏi ba mình: 

- Ủa, nay không có cá hả ba. Sao hai cái bọc gì đây lạ quá. 

Ông Tiến ba Hà buồn bã trả lời:

- Cá đâu mà cá, hai cái bọc đó là thằng Hiền với thằng Hậu đó.

Ông Tiến nói dứt câu thì rưng rưng nước mắt, lúc này mọi người xung quanh cũng xúm lại mà xem. Hiền và Hậu là hai anh em ruột, con của dì Tư, hàng xóm của Hà. Hai anh em cùng với anh Chín cuối xóm, là những người bạn ghe của ông Tiến. 

Lúc này người ta bu lại mở cái hai cái bọc ấy ra xem. Hà cũng run run mà tiến lại gần. Hà nhát lắm, khi nghe có người chết thôi là nó đã sợ lắm rồi, đây nó còn chứng kiến hai cái xác là những người anh của mình, từng chơi rất thân với nó.

Hai cái bọc từ từ được mở ra, bên trong là hai cái xác chết nước, da thịt tái lét, đôi môi thì tím rịm, mình mẫy thì ướt sũng, riêng chỉ có xác anh Hiền là có một đường cứa ngang ở cổ, da thịt rách toét ra ngoài, dường như bị một vật gì đó chém vào, ông Tiến phải dùng vãi mà cột chỗ vết thương đó lại, hỏi ra mới biết, khi mà thấy em mình là Hậu bị đuối nước, Hiền nhảy xuống để cứu, không may là khi chiếc ghe đang trớn đi tới, không hiểu kiểu gì mà Hiền lại bị chân vịt chém vào giữa cổ, Hậu lúc đó cũng từ từ chìm sâu xuống nước. Lúc này ông Tiến đang cầm lái ghe ở trong buồng lái, nên không hề hay biết sự việc đang diễn ra, anh Chín thì lụi cụi nấu cơm ở sau ghe, khi nghe tiếng như có vật gì đó rớt xuống nước, anh mới nhổm dậy ra sau đuôi ghe mà xem, chợt thấy làn nước màu đỏ tươi, với cái xác anh Hiền đang nỗi lềnh bềnh, chuẩn bị chìm hẳng xuống, thì anh mới giật mình hoảng hốt chạy về phía buồng lái mà la lên: 

- Ơ trời ơi, anh Tiến ơi, anh Tiến, đừng chạy nữa đừng chạy nữa, chết rồi, chết rồi…….. chết rồi kìa…. 

Ông Tiến lúc này mới giật mình với tiếng la của anh Chín mà vội vàng hạ ga, quay ra thì thấy khuôn mặt hớt hải của anh chín, đang đứng thở hồng hộc, tay chỉ chỉ về phía sau đuôi ghe, vừa thở vừa nói:

- Thằng Hiền, Thằng Hiềnnnnn, Thằngggg Hiềnnn, lọt xuống nước……. Chếtttt….. chếtttt…. Chếtttt……. Chết rồiiiiiii……

Ông Tiến như điếng người, vội tắt máy ghe, mà hỏi lại:

- Hả…. Mày nói gì Chín…… Thằng Hiền chết đuối rồi hả….. đâuuuu, nó rớt ở đâu……..

Nói rồi Ông Tiến vội chạy ra sau đuôi ghe mà tìm, lúc này chiếc ghe đã đi xa một khoảng chừng 5m, Ông Tiến chỉ thấy một vệt máu loang trên mặt nước, ông quay người hỏi lại anh Chín:

- Đâu Chín, nó rớt chỗ nào…. Còn thằng Hậu đâu sao không thấy nó…. 

Anh Chín lúc này run lên cầm cập, miệng lắp bắp nói được chữ có chữ không:

- Chếtttttt….. rồiiiii, máuuuuu…… máuuuuu…. Máuuuu nó kìaaaaaaaaa

Ông Tiến cũng rối lắm, nhưng phải trấn an anh Chín, đợi một lúc cho Chín bình tĩnh, hai anh em mới bắt đầu bỏ thúng xuống mà bơi đi vớt xác hai anh em Hiền Hậu lên. Vì đã đi xa bờ hai ngày, nên khi vớt được hai cái xác lên, phải dùng túi bỏ hai cái xác vào, sau đó ướp đầy đá lạnh vào bên trong, nếu không làm vậy, thì sợ khi mà về tới bờ thì hai cái xác đã trương sình lên.

Nói tới đây, ông Tiến rưng rưng nước mắt, ông còn nói thêm: 

- Thằng Hậu, nó là bị ma da kéo chết, khi mà vớt được nó lên, tôi có thấy trên chân nó có một vết bầm đen to lắm, còn thằng Hiền, nó là do bị chân vịt chém mà chết, tội nghiệp, nó vì cứu em nó mà chết theo.  

Lúc này từ xa có tiếng khóc la inh ỏi, là dì Tư - Mẹ của Hiền và Hậu. Người đàn bà năm nay đã 60 70 tuổi, vừa chạy vừa khóc la thảm thiết, khi nhận tin dữ về hai đứa con trai của mình. Một người đàn ông đứng gần đó vội lên tiếng:

- Mau mau…. Mau chặn bà Tư lại, đừng cho bà ấy đến gần hai cái xác.

Vì đều là dân biển, nên họ hiểu vì sao người đàn ông kêu chặn bà Tư lại. Hai ba người vội chạy tới đỡ lấy dì Tư, không cho bà tới gần hai cái xác. Dì Tư vùng vẫy hết sức, lúc này tình mẫu tử thiêng liêng, làm cho sức mạnh của một bà già 70 tuổi hơn cả hai ba người thanh niên. Bà lao tới gần hai cái xác thì ngã quỵ xuống, như không đứng vững nỗi nữa, bà bò trên cát về phía hai cái xác kia mà kêu gào thảm thiết:

- Con ơii….. sao con bỏ mẹ mà đi sớm vậy con ơiiii….. huhuhuhuhuhuzzzz…. 

Mọi người xung quanh ai cũng nghẹn ngào, có người còn không kìm nổi nước mắt, người ta tới mà đỡ dì Tư dậy, bà khóc nấc lên từng tiếng, luôn miệng kêu tên hai đứa con của mình:

- Hiền ơiiiii, Hậu ơiiiii, mẹ đây con ơiii, sao con bỏ mẹ vậy con ơi là con ơiii…… con tui mới đây mà giờ nó nằm đó rồi trời ơiiii, là trờiiii ơiiii…. 

Bà càng tiến gần hơn tới hai cái xác, Lúc này từ miệng, tai, và mũi của hai cái xác từng dòng máu đỏ tươi liên tục trào ra bên ngoài. Đây là hiện tượng người chết bày tỏ sự cái chết oan khuất của mình.

Từng dòng máu đổ ra bên ngoài, mùi tanh của máu bắt đầu xộc lên, có người chịu không nỗi mà quay ra nôn thốc nôn tháo. Lúc này trên công an họ cũng xuống, khám nghiệm điều tra tử thi, rồi trả xác cho người nhà an táng nạn nhân. Dì Tư khi thấy hai cái xác trào máu tươi, thì ngất lịm đi. Cô ba gần nhà phải dìu dì về nhà, mọi người cũng cùng nhau khiêng hai cái xác về để làm lễ an táng. 

Mọi người lần lượt đi theo đoàn người khiêng xác về nhà dì Tư. Còn Hà vẫn đứng chết lặng nãy giờ, mọi thứ xung quanh đối với Hà lúc nãy như đóng băng lại. Nó sợ đến mức chân run rẩy không dám bước đi. Nó lại nhớ về những ngày trước, cái ngày mà nó cùng hai anh Hiền Hậu vui đùa tắm biển, rồi nào là dẫn nhau đi ra bãi rạng gần đó mà bắt ốc, những buổi tối trốn nhà theo hai anh qua bên xóm trên mà chơi mấy trò game điện tử. 

Nó đứng miên man, đầu nghĩ về một chuyện mà nó đã từng nghe kể, là khi người nào đó chết đi, người ta thường về mà rủ những người thân thuộc của họ đi chơi. Ai mà đi theo thì chắc chắn rằng phải chết theo họ. Nghĩ về chuyện này, nỗi sợ hãi lại dâng lên tột điểm, nó vội lao đầu chạy về nhà, nằm co ro trên võng, tim vẫn còn đập thình thịch, hình ảnh hai cái xác lúc nãy đang hiện hữu trong đầu nó, cứ mỗi khi nhắm mắt lại thì nó lại thấy khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi tím rịm hiện ra trước mắt. 

Nhà dì Tư chỉ cách nhà nó một con đường đất, có thể nói là sát bên, nên khi bên dịch vụ mai táng chở quan tài đồ đạc xuống, nó chỉ dám hé ra nhìn, sau đó là trốn luôn trong nhà. Người ta thường nói, những người yếu bóng vía, thì thường không được gặp ma quỷ. Hay ma quỷ không cho gặp, vì sợ khi cho những người yếu bóng vía gặp, họ sẽ chịu không nỗi mà chết bất đắc kỳ tử, lúc này hồn ma quỷ kia sẽ phải gánh thêm tội nghiệp. Nhưng với Hà thì khác, những sự việc sắp diễn ra sau này làm nó phải ám ảnh cả một đời về sau.

Chap 2: Khơi nguồn

Tiếng nhạc đám ma vang lên inh ỏi, khiến Hà phải giật mình thức giấc, chợt nhận ra mình vừa ngủ một giấc dài, bây giờ đã là 5h chiều. 

Lễ nhập quan cũng vừa diễn ra lúc 4h30. Hà bước xuống võng, đi ra mở cửa nhìn về phía bên nhà dì Tư. Bên đó đông đúc người qua lại ra vô, có những người đi viếng, có người thì ngồi bàn ghế để tiếp khách, đèn đuốc điện đài cũng được trang bị đầy đủ, để tối nay mọi người cùng ở lại mà trông nom. Trước nhà mình, bà Lành, má của Hà, đang ngồi vá lưới, thấy con mình đi ra bà Lành cất tiếng hỏi: 

- Mày ngủ gì mà dữ dị mạy, coi dô dọn cơm rồi qua kêu ba bây về ăn cơm, ổng ở bên nhà dì Tư bay sáng giờ đó. 

Hà ngồi xuống ngay bậc thang trước nhà mà hỏi:

- Ủa vậy là người ta bỏ xác vô quan tài hết rồi hả má, rồi khi nào mới đem đi chôn. 

Bà Lành vừa đan lưới, vừa trả lời: 

- Má nghe người ta nói đâu trưa hay chiều gì mai đó chôn rồi. Tội nghiệp dì Tư. Có hai thằng con trai mà giờ lại chết cùng lúc, bả thì già cả, sau này không biết sống ra sao. 

Hà hỏi tiếp: 

- Con nghe nói, khi mà người ta chết, người ta thường hiện hồn về rủ mấy người thân mình đi chơi hả má. 

Bà Lành quay lại nhìn Hà, bà cất giọng chửi nhẹ: 

- Tổ cha bây, con nít con nôi, hỏi chi ba cái chuyện đó. Mà từ bây giờ mày bớt đi tắm biển đi nha chưa mạy. Tao nói rồi đó nghen, có chuyện gì ba bây ổng đánh chết à. Thôi dô dọn cơm đi ông. Ngồi đó mà hỏi tào lao. 

Nói rồi bà Lành cũng buông cử vá xuống, đi vào nhà hâm nóng đồ ăn, chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Hà ngồi trên bậc thang trước nhà mà nhìn ta biển, cái ánh nắng hoàng hôn còn sót lại, le lói trên mặt biển, gió thoảng hiu hiu mát cả mặt. Hà ngồi suy tư mà ngắm hoàng hôn, chợt hình ảnh của Hà và hai anh Hiền Hậu đang tắm biển cùng với lũ trẻ trong xóm đang diễn ra trước mắt. Dường như nó không thể quên đi những kí ức đẹp đó, từ nhỏ tới giờ Hà vẫn luôn theo hai anh chơi, hai anh cũng xem nó như em ruột vậy. 

Đang ngồi nghĩ về những khung cảnh đó, thì Hà chợt thấy có một bóng đen đang đứng dưới nước mà vẫy tay, như đang kêu Hà đi ra đằng đó. Bóng đen này Hà nhìn quen lắm, bóng này là bóng của con trai, nó cứ đứng vẫy tay gọi Hà đi ra ngoài biển. Hà đứng dậy, chân bước xuống từng bậc thang, Hà muốn tiến lại gần hơn để xem bóng đen đó là ai. 

- Ủa tao kêu bây qua kêu ba bây về, nãy giờ sao còn đứng đó. 

Giọng bà Lành vang lên, làm cho Hà giật mình, quay vào trong nhà nói: 

- Dạ….. giờ con đi nè má. 

Vừa mới quay lại thì không thấy bóng đen lúc nãy đâu, Hà nghĩ rằng ai đó kêu mình ra, nhưng mình không ra nên họ đi về mất rồi. Hà bước từng bước qua nhà dì Tư, khung cảnh bây giờ là 5h30 chiều, vào cái mùa gió tháng 8 này thì trời tối nhanh lắm, giờ này mà đã nhá nhem, giống như 6 7h vậy, thêm cái nữa là khu làng chài này làm gì có đèn đường, cũng có một vài nhà bắt cái đèn ở trước cửa, soi sáng đủ một khoảng sân nhỏ trước nhà. Tối lại mà muốn đi ra ngoài, những người nhát gan thường thì phải dùng đèn pin, đi bộ lên một đoạn xa tầm 400m, trên xóm trên thì mới có đèn đường, có đường đổ bê tông, chứ ở nơi này là khu nhà chồ, giáp mặt biển, ngta cũng không làm điện đường làm gì cho tốn kém. 

Hà bước qua nhà dì Tư, thấy mọi người đang ngồi bàn tán nói chuyện với nhau ở trước, bên trong là bàn thờ và hai cổ quan tài, dì Tư lúc nãy cũng đã ổn định tâm trạng hơn. Nhưng dì vẫn ngồi ở giữa hai cái quan tài, lâu lâu lại thút thít lên thành tiếng. 

Hà bước vào, sẵn đây nó cũng muốn thắp cho hai anh một nén nhang. Lạ thay, hai cây nhang của hà cháy thẳng tắp, tàn nhang vẫn đứng thẳng, không rớt ra bên ngoài như những cây nhang khác. Hai chiếc ảnh trên bàn thờ đang nhìn nó chăm chăm, chợt nó có cảm giác như hai tấm ảnh đang nhoẻn miệng cười với nó vậy. Như có luồng điện chạy dọc sống lưng, Hà bất chợt rùng mình lên một cái, bước đến an ủi dì Tư vài câu, rồi quay nhanh ra bên ngoài, đứng ngay bàn của ông Tiến mà nói: 

- Ông Ba, má bả kêu về ăn cơm. 

Ông Tiến quay lại thì thấy Hà đang đứng sát bên, ổng cất giọng: 

- òhm. Bây về kêu má dọn ra đi. Ba nói chuyện với mấy chú mấy câu nữa rồi về liền. 

Bảy Búa lúc này ngồi trong bàn cũng lên tiếng: 

- Đứa nào dô dọn cơm ra ăn coi bây, sáng giờ tụi tao phụ làm cả buổi trời rồi, đói quá. 

Bảy búa chỉ thẳng về phía bàn thờ mà nói tiếp: 

- Đó, người chết còn ăn uống đầy đủ no nê kia kìa, tụi tao người sống sao mà nhịn được bây ơiii. Sẵn đứa nào đi mua cho tụi tao vài xị, tối nay tụi tao ở lại canh đám à. 

Nói rồi Bảy Búa cười ha hả, rồi kêu mọi người trong bàn đi vào dọn cơm. Biết là câu nói đùa, nên không ai quở trách gì. Hai cha con cùng nhau đi về nhà, bên này mọi người cũng về gần hết, chỉ còn bàn của những người thanh niên với mấy chú trong xóm, họ đêm nay sẽ ở lại canh đám. Cơm nước xong xuôi, ông Tiến châm điếu thuốc mà rít lấy vài hơi mà nói: 

- Đêm nay bà với thằng Hà ngủ ở nhà, Tui qua nhà chị Tư canh đám với tụi nhỏ. Dù gì tụi nó cũng là bạn ghe của mình, sáng tui mới gửi cho chị Tư ít tiền, coi như an ủi chị phần nào. Bà coi tui làm dị được chưa. 

Bà Lành đang nằm trên võng đung đưa, chiếc máy cát séc cũ đang phát tuồng cãi lương Máu Nhuộm Sân Chùa, do cố nghệ sĩ Minh Cảnh hát kép chánh, đôi mắt bà lim dim như không nghe lời chồng mình vừa nói, Ông Tiến chờ một hồi lâu mà không thấy vợ mình ừ hử gì hết, ông quay ra thì thấy bà đang lim dim con mắt, ông cầm chiếc võng lắc lắc mạnh, làm cho bà giật mình, ông Tiến nói: 

- Đêm nay tui qua nhà chị Tư. Bà coi ở nhà với thằng Hà. 

Bà Lành lúc này còn đang mơ màng ngủ, bà cất tiếng lè nhè: 

- Biết rồi, quỷ đang nghe khúc hay à. 

Ông Tiến đứng lắc đầu ngao ngán, xỏ đôi dép mà đi qua nhà dì Tư, cu Hà cũng vừa mới tắm xong chạy lên kêu: 

- Ba cho con qua đó chơi nữa ba, ở nhà sợ quá. 

Ông Tiến đang định đóng cửa thì nghe tiếng của Hà, ông dừng lại nói: 

- Bây con nít, ở nhà với má đi, qua bển chi. Ban đêm ban hôm. Để mình tao đi được rồi. 

Nói rồi ông đóng cửa. Rồi đi nhanh qua nhà dì Tư. Bên này tụi Bảy Búa đã chuẩn bị lên mồi lên rượu. Thấy ông Tiến qua Bảy búa cất giọng:

- Chú năm, tụi con chờ chú nãy giờ, thôi dô đây ngồi kể chuyện ma cỏ đồ chơi cho dui chú năm. 

Hàng xóm vẫn thường gọi ông Tiến là ông năm, chú năm, hay anh năm. Tại vì ông theo vai vế thì ông là thứ 5. Ông Tiến lại kéo ghế ngồi xuống, nhấp liền một ly rượu rồi khà lên một tiếng, vỗ đùi cái *đét* nói:

- Chà, rượu thằng nào mua mà đã dữ bay. Mà bộ tụi bây thích ma lắm sao mà đòi kể chuyện ma. 

Cả đám người thay nhau lên tiếng nháo nhào:

- Giờ chú cháu anh mình ngồi đây canh cả đêm, nói xàm quài nó cũng ớn, thôi thì người kể một câu chuyện nghe rồi bàn đồ chơi cho mau qua giờ qua giấc. 

Người khác lên tiếng: 

- Được nha mạy, đâu để coi, hôm bữa, tao đi qua xóm trên chơi, tới lúc tao về khoảng 11 12h đêm đó, ngay cái gốc cây gạo kia kìa,

Người này chỉ chỉ tay về cái bóng cây gạo nằm ở đầu xóm. 

- Đó đó, cái cây đó đó, nè he, tao đi ngang qua, thấy tối thui tối mò, là tao đã sợ rồi, tới gần cái cây đó tao cố mà đi cho nhanh, đang bước từng bước dị đó, tao nghe có tiếng ai đó kêu tên tao. Tao dừng lại, cố gắng nghe ngóng xem thử ai kêu, mà lạ nhan, lúc đó tiếng kêu nó im ru luôn. Tao đi thêm vài bước thì nó lại kêu tao. Da gà da chó gì trong người tao nó nổi hết lên, tuy là mình sợ, nhưng mình phải tự trấn tĩnh bản thân mình, tao giả bộ nói to to phong lông:

Ui cha đứa nào đó bây, nữa đêm nữa hôm không có hù ma hù cỏ tao à nhan, tao mà biết đứa nào tao đánh cho mềm xương à. 

Giả bộ đi thư thả nữa chớ, lỡ đâu có giả ma hù tao mà tao chạy thiệt là bị nó cười chết à, tao bước đâu được ba bốn bước, tự nhiên tao nghe tiếng gì đó từ trên cây rớt xuống *bịch*. Rồi nhan rồi nhan, tao muốn đái trong quần rồi đó, tao vừa quay lại một cái, Nguyên cái bản mặt nó to như cái bàn đây nà, mắt nó trợn ngược lên nhìn tao dị nà, dị nà * vừa nói ổng vừa diễn tả cho mọi người thấy nó trợn mắt ra làm sao * đó tổ mẹ nó, mà nó lộn ngược nhan, hai cái chân nó treo trên cành cây, còn cái đầu nó thòng lòng xuống dị nè. Nó còn hỏi tao nữa, nó kêu chớ: 

Nè, tao hù mày nè, mày đánh tao mềm xương tao coi.

Chu cha lúc đó tao quỳ xuống tao lạy nó, tao kêu tao lỡ lời, rồi lật đật tao quăng dép tao chạy muốn thục mạng dị đó. Hồi giờ người ta nói mà tao đâu có tin. Lần đầu tiên trong đời tao thấy mặt con ma nhan mạy. 

Cả đám khi nghe xong câu chuyện của ổng thì cười phá lên, câu chuyện ma nó kinh dị vậy đó, mà kể qua lời cha này nghe nó muốn thành câu chuyện cười luôn rồi, rồi một hai người khác lên tiếng: 

- Ò đúng rồi, ông nhắc tui mới nhớ, đó cũng cái cây đó luôn đó, đêm hôm có bữa tui còn thấy con quỷ nó ru con nó ngủ nữa. 

Ông khác lên tiếng trêu chọc: 

- Mày thấy nó ru con nó ngủ, rồi mày có thấy nó cho con nó bú sữa không mạy. 

Cả bàn cười rộn lên, ông kia bị chọc thì con mắt giật giật mà nói: 

- Tổ mẹ, gặp mà lo chạy, chớ ở đó mà nhìn được cái gì. 

Không khí trong bàn nhậu lúc này đang rôm rã, người kể câu chuyện này, người kể câu chuyện kia. Cũng gần hai ba tiếng đồng hồ trôi qua, lúc này ai cũng ngà ngà say, chợt ông Tiến mới cầm ly rượu đứng dậy mà nói:

- Tụi bây nãy giờ kể chuyện đủ thứ trên đời, mà có một loại ma tao chưa nghe tụi bây kể. Để giờ tới lượt tao kể cho tụi bây nghe nè. 

Bảy Búa lên tiếng hỏi: 

- Chuyện gì chú năm, coi bộ hấp dẫn nha chú. 

Ông Tiến uống ực một hơi, hết ly rượu, rồi đặt ly xuống bàn kêu cái *cốp* mà nói: 

Chap 3

Ông Tiến bắt đầu kể câu chuyện của mình.

- Khi còn là thanh niên, ông đi biển lớn cho một người chủ ghe ở gần nhà. Biển lớn ở đây có nghĩa là những chiếc ghe này sẽ đi vùng biển khơi, giáp biên giới với các nước lân cận. Một chuyến biển thường kéo dài từ 20 tới 25 ngày, vùng biển khơi giáp biên thì nguy hiểm vô cùng, chuyến nào đi trời yên biển lặng thì không nói, còn có những chuyến đi, phải đối đầu với những cơn bão biển, mà bão biển thì sức mạnh của nó phải gấp đôi gấp ba lần khi đổ bộ vào bờ. Còn chưa kể những chuyến đi vô tình gặp phải cướp biển, thì coi như chuyến đi đó bỏ không, hễ mà gặp cướp biển, may mắn lắm thì nó chỉ thả trôi cho mình về, có khi nó còn bắt cả người để đòi tiền chuộc. 

Chuyến biển năm đó ông Tiến cùng với những người bạn ghe khác bắt đầu vương khơi, chuyến đi lần này ghe của ông nhằm theo hướng quần đảo Trường Sa để đánh bắt, khi mà cá tôm đã đầy hầm chứa, thì ghe bắt đầu quay về bờ để buôn bán. Đêm đó, ở giữa vùng biển khơi, trời tối đen như mực, chiếc ghe đang thả trôi trên mặt nước, ông Tiến cùng những người khác, đang ngồi lai rai với nhau, dân biển là thế, sau những ngày làm việc mệt mõi, chỉ cần để họ lai rai với nhau vài xị cũng đủ vui vẻ tinh thần rồi, cần gì đâu những thứ xa hoa khác. Đang ngồi lai rai và hát hò, thì ông Cao * chủ ghe* mới lên tiếng: 

- Thôi thì đêm nay anh em mình thả lưới làm một vác nữa. Rồi hừng đông anh em mình vào bờ. Mà vác này lên thì mình bỏ riêng. Coi như là vác này anh để cho mấy chú, bán được nhiêu thì dùng để liên hoan một bữa cho đã. 

Nghe tới đây, ai cũng gật đầu đồng ý, có người vỗ tay tán thành ý kiến vừa rồi của ông Cao. Có người lên tiếng nói: 

- Chà, coi bộ chuyến này anh Cao chơi sộp với tụi em à nha. Đợt này về anh em mình nhậu đã à. 

Mọi người lại cười lên khoái chí, buổi nhậu đã vui nay càng vui hơn, tinh thần ai cũng phấn chấn hơn hẵn, đang ngồi thì nghe tiếng thứ gì đó rớt xuống nước 

- Ầm…..

Ai cũng giật mình vì tiếng kêu vừa rồi rất to, mọi người vội vàng soi đèn pin tìm xung quanh nhưng vần không thấy gì, tất cả bắt đầu đếm từng người trên ghe, xem thử có thiếu ai hay không, vì nếu thiếu thì chắc chắn tiếng vừa rồi là đã có người rớt xuống nước. Đếm đi đếm lại vẫn đủ 15 người, không thiếu một ai. Mà biển thì êm, có sóng lớn gì đâu mà sợ đồ trên ghe rơi xuống. Rồi có người lại kêu lên:

- Thôi, chắc là cá nhảy thôi. Mà chắc con này cũng to à, được thì xíu nữa thả lưới ở đây luôn, khỏi đi đâu cho xa. 

Nói rồi mọi người nhất trí là sẽ thả lưới luôn tại đây, đang ngồi nói chuyện rôm rả, Tám Tàng sửng người, dụi dụi mắt nhìn về phía mũi ghe, có một bóng đen to lớn, đang ngồi bó gối ở gần mũi ghe, bóng đen này quay mặt ra biển. Tám Tàng kêu với tới bằng cái giọng lè nhè say; 

- Ê! Thằng nào ngồi đó bây, đang… nhậu… sao bỏ ra đó ngồiiii…. Dãyyyy. 

Bóng đen đó vẫn ngồi thù lu một cục. Không động đậy, không ngó ngàng gì tới lời của Tám Tàng. Chụp gói thuốc lá Tám Tàng ném về phía bóng đen mà kêu: 

- Ê! Màyyyy….. màyyy…. Màyyy…. Nghe tao nói gì không mạy…. Ê! …… Thằng kia…….. 

Lúc này ông Tiến ngồi gần bên vỗ vai Tám Tàng mà hỏi: 

- Tám, mày kêu ai dị, tới lượt rồi kìa mày, uống đi, ngoài đó có ai đâu mà mày kêu. 

Tám Tàng quay lại, khuôn mặt lúc này đã bị men làm cho đờ đẫn đi, Tám Tàng lè nhè vừa nói vừa nấc cụt: 

- Ụaaaa…. Tới lượt rồi hả……. *nấc*….. sao…. Sao nhanh dãyyyy….*nấc*

Nói rồi tay phải cầm lấy cái ly uống ực một hơi, rồi lại qua về phía ông Tiến mà hỏi: 

- Anh Năm, *nấc* ông có thấy cái thằng ngồi ở mũi ghe không, *nấc*….. anh coi thử thằng nào…….. đang uống mà bỏ ra đó ngồi dị…… *nấc* bộ nó nhớ nhà hay sao….. Tổ mẹ…. Đàn ông đàn an……

Nói dứt câu, Tám với tới cầm lấy con khô bỏ vào miệng nhai chóp chép, ông Tiến lúc này mới quay lại, nhìn về phía mũi ghe, lúc này phía trước mũi ghe trống không, có bóng đen nào đâu. Ông vỗ vai Tám Tàng kêu cái *đét* rồi nói: 

- Tám, mày say rồi hả, có thằng nào ngồi trên mũi ghe đâu, mày uống cho cố dô rồi quáng con mắt mày lên. 

Tám Tàng quay người, nhìn về phía mũi ghe rồi nói: 

- Ủa! Tui mới thấyyyy…. Nó ngồi thù lu đây mà….. đâu mất tiêu rồi….. 

Lúc này mọi người trong bàn mới thay nhau nói: 

- Say rồi dô ngủ đi Tám, có ai đâu mạy. Anh em ngồi đây đầy đủ đây mà. 

Tám Tàng vỗ đùi rồi mới nói: 

- Say đâu mà say, tui nói là tui thấyyy….. là tui thấyy… * nấc* ….. mà sao quay lại uống…… *nấc*….. rồi tui quay lại nó đi mất tiêu….. hai con mắt tui còn sáng trưng đây mà….. thôi dẹp… tui đi tiểu cái rồi dô nuốt tiếp…… 

Nói rồi Tám Tàng vịn vai ông Tiến mà đứng dậy, còn dặn nhỏ ông Tiến: 

- Tới lượt tui nhớ để dành nhan cha, khg có uống ké à…… hề… hề……hề hề……. 

Biết Tám Tàng đã say, mọi người cười phá lên với thằng này, coi dị chớ mà nó tội, thật thà, siêng năng, chịu khó, chưa bao giờ nặng nhẹ ai một tiếng. 

Tám lúc này đi chân phải đá chân trái, nghiền nghiêng, ngã ngã, đi tới phía mũi ghe mà đứng tiểu. Khi đi tới chỗ bóng đen lúc nãy ngồi, Tám cảm giác chân mình dặm lên cái gì đó nhớt nhớt, Tám lấy chân chà chà lên sàn ghe, cái thứ nhớt nhao đó làm một vũng to tướng, Tám không biết đây là thứ gì, mà sao nó nhớt như là nhớt trên mấy con cá Chình vậy, mắt nhắm mắt mở, cúi xuống lượm gói thuốc lúc nãy vừa ném, vỏ gói thuốc cũng bị một lớp nhớt bọc lấy.

Tám cầm gói thuốc lên coi, thứ nhớt kia đang nhiễu từng giọt xuống sàn ghe, Tám thấy thứ nhớt này nó màu đen kịn, Ban đầu còn nghĩ là nhớt máy ghe, nhưng khi Tám đưa lại gần mũi ngửi ngửi, chợt cơn buồn nôn ập tới. Cái thứ nhớt kia nó thối kinh khủng, thối như là xác người chết sình lên vậy, ngửi vào một hơi, Tám vội ném gói thuốc ra xa, tay bịt chùi chùi vào người, vội bụm miệng lại, nếu không thì đã nôn thốc ra ngoài rồi. Tám Tàng lầm bầm chửi: 

- Tổ Mẹ, hay là cái thằng lúc nãy nó ra đây nó ói…. 

Nói rồi Tám đứng trên thành ghe, kéo quần xuống chuẩn bị đi tiểu, theo quán tính, Tám nhìn xuống mặt nước, lúc này bên dưới có một cái đầu, đang ló lên mà nhìn chăm chăm Tám Tàng, đôi mắt của nó đỏ rực lên, tay nó vẫn bám vào thành ghe, chỉ lộ đôi mắt với đầu tóc lên trên mặt nước. Tám Tàng cuối xuống thì giật mình, nín cả tiểu, tưởng đâu mình bị hoa mắt, Tám chớp mắt hai ba lần, lấy tay dụi đi dụi lại, nhắm chầm đôi mắt lại. Rồi hé từ…..từ…..từ…..từ……từ…… 

mí mắt ra mà nhìn cái thứ bên dưới mặt nước kia. 

Bên dưới, cái đầu cũng từ từ ló lên………… 

- Đầu tóc nó thì ướt sủng…….Dài ngoằng, che gần kín khuôn mặt…….. đôi mắt đỏ rực lên như máuuu…….. mũi của nó thì rớt ra từng mãng da thịt, như bị thứ gì cắn rỉa…….. cái đầu và khuôn mặt từ từ ló lên ngày một rõ hơn, hết cái mũi thì tới cái miệng….. cái miệng nó lúc này….. không có phần da bên ngoài…. Lộ ra bên trong là hàm răng và xương hàm trắng toát….. những miếng da còn dính lại trên đó chút ít, đang nhễu nhãi từng dòng nhớt đen xuống nước. 

Tám Tàng lúc này điếng hết cả người, tay chân cứng đơ, như bị đóng băng tê liệt hoàn toàn, mắt chữ o mồm chữ ô, nhìn về phía cái thứ kinh dị bên dưới, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm…… chợt 

- Ùmmmmmm……..

Cái bóng đen bên dưới nhảy vọt lên……. Dùng tay chụp lấy Tám Tàng mà lôi xuống…….. 

May sao lúc này Tám Tàng lui chân bước hụt xuống sàn ghe, chân dẫm phải cái thứ nhớt trơn trên sàn mà té ngữa ra đằng sau…… cái bóng đen kia chụp hụt Tám tàng, thì nó lặng xuống nước mất tâm mất dạng

. Nghe Tám Tàng té ngửa, mọi người vội vàng chạy tới mà đỡ Tám Tàng đứng dậy, ông Cao lên tiếng: 

- Tổ cha mày nhan Tám, mày uống cho cố dô rồi té tới té lui,

Tám Tàng lúc này đớ cả miệng, mặt mày tái xanh tái lét, mồm vẫn cứ hả ra, dường như sợ quá mà chết đứng….., tay Tám Tàng run run…. Chỉ chỉ về phía mặt nước..,,., mồm muốn nói gì đó mà cứ ú ớ…

- Á….. a…. Ớ….,. Ứu…….m……a……. Ma…..

Chữ cuối cùng mọi người mới nghe rõ được là thằng này nó bảo là Ma. Ông Tiến đạp phải cái thứ nhớt kia thì lên tiếng: 

- Mày ói ở đây luôn hả Tám, sao nhớt quá vậy nè. 

Đưa tay lên ngửi ngửi ông Tiến chử lên: 

- Mẹ mày nhan, thối gì mà thối quá đi…. 

Ông Cao nghe ông Tiến vừa nói những lời đó, thì vội chạy vào nổ máy ghe, bật hết điện đài xung quanh ghe lên, lúc này mọi người mới nhìn rõ cái thứ nhớt nhao kiaa…. Nó màu đen kịn, đặc sệt… mà nó nhớt cực kì nhớt…. Mùi thối của nó thì khỏi phải bàn luôn, ngửi vào là chỉ muốn nôn thốc nôn tháo ra bên ngoàiii… ông Cao cầm một cái đèn pin, soi hết mặt nước xung quanh ghe của mình từ trước ra sau, rồi mới lên tiếng: 

- Thằng Tám nó gặp Ma Da rồi đó tụi bây. Đỡ nó dô cabin đi, sức dầu dô cho nó ấm người, xíu nữa nó tỉnh rồi hỏi chuyện. 

Mọi người đưa Tám vào trong cabin, xoa bóp dầu một đổi lâu thì Tám mới hoàn hồn lại, bật dậy ngồi co rúm, tay chân run cập cập mà nói với vẻ mặt cực kì hoảng sợ: 

- Ma ma, ma da đó trời ư….. anh Năm ư Ma Da….. Ma Da…….. nó bắt tuiii….. hưzzzzz hưzzzz…. Nó chộp chân tui….. hưzzzz hưzzz….. Ma Da……. 

Ông Tiến lúc này mới tiến tới vỗ vỗ vai Tám Tàng, ông nói : 

- Rồi, rồi không sao rồi, có tụi anh đây rồi, Ma Da khong dám làm gì mày đâu…. Rồi rồi, bình tĩnh kể cho tụi anh nghe chuyện gì coi…. 

Ngồi run lẫy bẩy một hồi lâu, Tám Tàng vừa kể lại câu chuyện mà người run lạnh lên từng đợt. Không khí lúc này như trầm xuống, mọi người đều dồn ngồi vào hết trong cabin, ông Cao thấy nỗi sợ cũng dần hiện lên trên mặt của anh em nên ông mới nói: 

- Thôi, Ma Quỷ hồi giờ anh em mình gặp cũng nhiều rồi, Nay nó lên ghe mình nó phá thì thôi, anh em coi ngủ nghỉ đi. Anh ngủ 1 tiếng rồi anh lái ghe vào bờ luôn. 

Mọi người mệt nhoài, ngã người ra mà nằm, có người lên tiếng: 

- Má nó chứ, tưởng đâu chuyến này anh em mình dư kha khá. Ai nhè đâu

Người khác lại nói: 

- Thằng Tám chứ gặp tao, tao lôi cái đầu nó lên mà đấm cho mấy cái, chừa cái tật hù doạ người ta. 

Một người đàn ông lớn tuổi, lên tiếng quở: 

- Bây đừng có nói ba xàm, nó mà nghe được nó phá ghe, là có nước bỏ mạng ở đây chứ chẳng đùa. 

Nói rồi mọi người đều im lặng, mọi người dần chìm sâu vào giấc ngủ.  

Ông Tiến giật mình thức giấc, thì thấy ông Cao đã đứng trong buồng lái từ bao giờ, chiếc ghe đang nổ máy chạy trong đêm tối mịt, ông leo lên phía buồng lái ngồi cạnh ông Cao, rút điếu thuốc từ trong gói ra mà bỏ vào miệng, tay với cái bật lửa mà châm thuốc, rít một hơi làm cho đầu thuốc đỏ lửa lên, rồi từ từ nhả khói ra, mắt nhìn về xa xăm, nhìn về cái bóng đêm huyền ảo của đại dương mênh mông, từng đợt sóng nhỏ nhấp nhô, thoáng nghĩ kiếp người long đong trên đại dương bao la này, cũng giống như những con sóng nhỏ vậy, chẳng biết đâu là bến bờ dừng chân. Ngày qua ngày trôi dạt trên biển cùng với sương gió. Chiếc ghe vừa chạy qua khỏi một cột phao nổi màu cam để chữ Trường Sa hải lý 15. Ông Tiến Thở dài rồi cất tiếng hát:

- Một mai qua cơn mê…… xa cuộc đời bềnh bồng….. Tôi lại về thăm em…….. 

Ông Cao lúc này cũng cất tiếng hát theo, hai anh em cứ thế song ca từ bài này sang bài khác. Cuộc đời là vậy đó, những lúc mệt mỏi, chúng ta phải hát, hát lên để cuộc đời này thư thả, âm nhạc sẽ giúp chúng ta thoải mái, giúp chúng ta quên đi những mệt nhoài của cuộc sống. Bên ngoài, một chiếc cột phao lại xuất hiện, trên cột phao lại để chữ Trường Sa hải lý 15. Nhận ra có điều gì đó không đúng, ông ló đầu ra bên ngoài buồng lái, quay lại mà nhìn cho kĩ, thì nó vẫn là cái cột phao hải lý 15. Ông Tiến quay lại nhìn Ông Cao, mà cất tiếng hỏi cắt ngang lời bài hát mà ông Cao đang hát: 

- Anh Cao, anh có đi lộn đường không, sao nãy giờ tui thấy như 2 cái cột phao giống nhau dị. 

Ông cao lên tiếng: 

- Tao cũng thấy, mà chắc tụi hải quân nó làm lộn gì đó chút xíu đó mà. Chứ nãy giờ anh vẫn đi đúng đường à. 

Ông Tiến nghe nói cũng có lý, nên lại ngồi im lặng không nói gì thêm, đi được một khoảng khá lâu, thì lại thấy cái cột phao có chữ Trường Sa hải lý 15. Lúc này ông Cao và Ông Tiến đều quay lại nhìn nhau với vẻ mặt bất ngờ, ông Tiến cất tiếng trước: 

- Chết mẹ, có khi nào nãy giờ mình bị ma giấu không. 

Ông Cao hạ ga nhỏ lại rồi nói: 

- Ma giấu là chỉ có chuyện trên bờ, đây mình dưới biển, làm gì mà giấu mạy. 

Ông Tiến lại nói: 

- Thì Ma Da nó giấu đó. 

Ông Cao xua tay, mà nói:

- Không, làm gì có chuyện đó. 

Nói rồi chụp lấy gói thuốc, ông châm một điếu mà rít lên, rồi tiếp tục tăng ga, ông nói: 

- Để tao chạy một hồi nữa xem sao. 

Cả hai người đang hồi hộp chờ đợi, một lúc sau, có một cột phao xa xa đang dần hiện ra, hai người chăm chú nhìn xem cột phao này để chữ gì, không khí lúc này căng thẳng lên, im lặng để chờ đợi, thì vẫn là dòng chữ đó, vẫn là cột phao mang số hiệu: 

- Trường Sa, hải lý 15. 

Biết có chuyện chẳng lành, ông Cao vội xã hết ga, miệng lắp bắp nói: 

- Chết mẹ rồi Năm ơi, coi bộ ma giấu anh em mình thiệt nhan mạy. 

Ông Tiến lúc này cũng lên tiếng đáp: 

- Hay là anh ra trước ghe thắp nhang mà khấn người ta xem thế nào. 

Ông cao nghe cũng có vẻ hợp lý, nên vội cầm bó nhang, đốt lên cháy đỏ, rồi bước ra trước gần mũi ghe mà lầm rầm khấn: 

- Con là Nguyễn Văn Cao, là chủ ghe này, nay ghe con có lỡ biển đi ngang qua chỗ quý vị, có điều gì không phải hay mạo phạm, mong quý vị bỏ qua, để cho anh em được vào bờ an toàn, còn nếu quý vị nào có điều gì muốn anh em con giúp, thì con sẵn lòng. Chỉ cần để ghe con được cập bến an toàn. Lễ tạ của quý vị con sẽ tạ 2 con gà, với chè xôi, măm bánh trái đầy đủ.

Cúi lạy ba lạy, thì chiếc ghe lúc này đang tắt máy, bỗng như có lực gì đó đẩy chiếc ghe lướt trên mặt nước một cách từ từ chậm rãi, nhìn xung quanh thì sóng biển không lớn, vậy thứ gì đang đẩy ghe mình đi. Máy cũng tắt, mà gió thì cũng không có. Hiện tượng lạ này diễn ra, khiến cho cả Ông Cao và Ông Tiến phải tái mặt mà nhìn nhau. Hừng đông cũng dần dần ló dạng, chiếc Ghe cứ thế trôi tự do theo một hướng, ánh mặt trời vừa lên thì chiếc ghe cũng dừng lại, ông Tiến và Ông Cao lúc này mới đi tìm xung quanh, bên dưới mặt nước có gì hay không, đi từ trước ra sau, từ sau ra trước, vẫn không có gì, chợt nhìn ra phía xa xa thì ông Cao lên tiếng kêu: 

- Năm, Năm, mày qua đây, ở đằng kia có cái gì đang trôi kia, sao tao thấy nó giống xác người quá. 

Ông Tiến vội chạy về phía đó nhìn một hồi rồi nói: 

- Xác người đó, là xác người đó Anh. 

Ông Cao quay qua nói: 

- Vậy là đêm qua, ma quỷ không cho anh em mình về bờ, mà dắt mình đến để vớt cái xác này rồi. Mau chạy dô kêu mấy anh em dậy phụ anh vớt cái xác kia lên. 

Nói rồi, ông Cao cho ghe chạy gần tới cái xác đang trôi trên biển, ba bốn người xúm nhau vớt cái xác đó lên bờ, Tám Tàng từ trong ca bin đi ra, vừa thấy cái xác thì la làng lên: 

- Đó đó….. ma ma….. nó đó mấy cha ư……. Hưzzzz hưzzzz……..

Vừa nói Tám Tàng vừa mếu máo, tay chỉ chỉ về phía cái xác:

- Đó, hồi tối tôi gặp khuôn mặt y chang vậy đó. Là nó luôn đó trời ơi là trờiiii………. 

Lúc này, mọi người mới biết là đêm qua vong hồn của xác nam này hù doạ Tám Tàng, rồi không cho ghe vào bờ. 

Kể tới đây thì Ông Tiến với lấy ly rượu mà ực một cái cho đã khát, ông khà lên một tiếng dài: 

- Khà…zzzzz…….zzzzzzzz 

Đó sau chuyến đó ghe tao làm ăn phất lên hẳng nhan mạy, nhờ dị mà tao có dư, về cưới cô Năm bây, rồi cất cái nhà lên đó chớ. Mọi người trong bàn lúc này lao nhao lên:

- Chú Năm, vậy anh em thằng Hiền chết nước cũng thành Ma Da hả chú. 

Ông Tiến gật gù rồi nói: 

- Đúng rồi, ai chết nước cũng thành ma da hết. 

Chợt ông nhìn vào trong hai bàn thờ rồi nói: 

- Bảy búa, mày dô mày coi đốt cho tụi nó miếng nhang coi, để nhang gần tàn hết rồi kia kìa. 

Bảy búa làu nhàu nói: 

- Ớn hông, đang nghe kể chuyện hay à. 

Nói rồi, Bảy Búa đứng dậy, bước đi siêu qẹo dô mồi hai phanh nhang thắp lên bàn thờ. Chợt tấm hình của Anh Hiền lúc này nhìn Bảy Búa mà nhoẻn miệng cười, 

Bảy Búa nhìn thấy thì hoảng hồn, giật nảy mình, lắc lắc cái đầu cho tỉnh, rồi nhìn lại lần nữa, lúc này cái hình thờ vẫn bình thường, vẫn là cái hình của Anh Hiền, đang nhìn thẳng chăm chăm. Vừa ngước lên thì trời ơiiii…….. một bóng đen to lớn đang ngồi chòm hỏm trên chiếc quan tài của anh Hiền………

Chap 4: Chết Hụt, lần thứ 1. 

Bảy Búa chết điếng hết cả người, miệng há hốc, tay chân cứng đơ, như cái xác không hồn, trước mắt Bảy Búa lúc này là anh Hiền đang ngồi trên cái quan tài của mình. Cả người của Hiền ướt sũng, nước từ trên người nhiễu xuống đầy sàn nhà, Anh Hiền ngồi chòm hỏm, chợt quay cái đầu qua nhìn Bảy Búa, khuôn mặt nhợt nhạt, tím tái vì bị ngâm trong nước quá lâu. Càng kinh dị hơn là người thì quay qua phải, còn cái đầu từ từ quay qua bên trái. Ngay cổ Hiền có một vệt rách ngang, vệt rách này là bị chân vịt chém ngang qua, khi mà Hiền nhảy xuống cứu em mình. Cái đầu từ từ quay qua, Bảy Búa cứ dán mắt vào cái cảnh ghê rợn diễn ra trước mắt mình, từ ở vết rách giữa cổ, nước và máu đen xì, đang từ từ chảy ra thành dòng, còn có cả những mảng rong rêu bám trên đó, đầu càng quay qua thì vệt rách đó càng bị xé toạc ra, Hiền cất giọng nói ma mị, vang vọng từ xa xăm: 

- Anh Bảy…………….. em đói quá………… em đói…… Anh Bảy ơiii………………..em đói quá………

Nói rồi từ mắt của Hiền lại chảy ra hai hàng máu đỏ, Hiền nhoẻn miệng cười ma mị rồi nói tiếp: 

- Anh Bảy………….. anh coi nè…… * Hiền Vừa nói vừa chỉ vào vết rách chỗ cổ mình* ………. anh coi đi…….. em có ăn uống được gì đâu……… mà sao anh kêu người chết còn được ăn uống đầy đủ………… Anh coi nè……… 

Nói rồi Hiền chộp lấy một cái bánh trên bàn thờ, bỏ vào trong miệng nhai ngấu nghiến, đến lúc nuốt cái ực, thì bánh trôi từ miệng qua cổ, rồi đi thẳng ra bên ngoài ngay vết rách. Hiền lấy tay bịt lại chỗ vết rách đó, ngăn không cho bánh rớt ra ngoài, mặt hiện lên vẻ đau đớn mà nói: 

- Đó……. Tui có ăn được gì đâu……..mà nói tui….. ăn uống này nọ…………..

Nói dứt câu, Hiền lao tới, ngốm đống bánh bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, làm cho nhang đèn, ảnh thờ đổ ra đầy sân, bao nhiêu đồ ăn Hiền ăn vào, đều trào ra lại ở vết rách trên cổ, lúc này Hiền lại lao tới Bảy Búa, chụp tay Bảy Búa mà đưa lên bịt lại vết rách của mình, Hiền bắt đầu gào thét:

- Bịt lại cho em đi anh Bảy….. Bịt lại cho em…… đừng cho nó rớt ra nha anh…… Bịt lại đi……. 

Bảy Búa kinh hãi, la hét ầm lên: 

- Mày thả tao ra…… mày thả tao ra….,. Aaaaaaaaa….. aaaaaaaa….. Thả tao raaaaaa……..

Hiền chợt nhìn chăm chăm Bảy Búa mà cười phá lên:

- hahahahaha……..haha…..haha……haha….. Thả mày ra hả Bảy…… Haha……. Tao Thả mày ra nè Bảy……….. 

Nói Rồi Hiền thả tay Bảy Búa ra khỏi cổ mình, sau đó lại chụp vào cổ tay của Bảy búa, nhét vào tay Bảy mấy cái bánh, Hiền lúc này ngửa từ từ cổ ra đằng sau, vết rách ngày một to ra, đến khi cái đầu đã bật ra đằng sau, bây giờ chỉ còn lại cái cổ trên người, máu và nước rong rêu bê bết trên đó, Hiền lại gào lên: 

- Bảyyyy…… mày đút tao ăn đi Bảy………. Mày đút dô chỗ đây đi Bảy……. Đút dô cho tao nuốt cho no đi bảy…………. Để mày nói tao chết rồi mà vẫn ăn no……. Đút dô đi Bảyyyyyy…….. há há há…… há há…… há há há…………….. 

Hiền dùng tay Bảy Búa đút từng cái bánh vào cổ mình, từng cái từng cái một, tay Bảy Búa dính máu me bê bết hết cả tay, rong rêu từ cổ Hiền cũng bám vào tay của Bảy Búa. Kinh hãi tột độ Bảy Búa la lên thất thanh: 

- Thả Tao Ra…… bớ người ta Quỷ….. Quỷ………. Tao xin lỗi mày mà Hiền….. Thả Tao ra….. Quỷ….. Q…..u…..ỷ…………….

Chợt mở mắt ngồi dậy thở hỗn hễn, người Bảy Búa lúc này ướt đẫm mồ hôi, xung quanh mọi người ở bàn nhậu đang nhìn chăm chăm Bảy Búa với vẻ mặt lo lắng, ông Tiến hỏi: 

- Mày bị sao vậy Bảy, sao nằm vật ra đây…. Mày mơ thấy gì hay sao mà la dữ dị Bảy………..

Bảy Búa bung người đứng dậy, mắt trợn ngược nhìn xung quanh, đứng thở mạnh từng nhịp, mọi người xung quanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Bảy Búa, chợt Bảy Búa đưa mắt nhìn về phía tấm hình thờ của Anh Hiền. Tấm hình thờ quỷ dị lúc này từ từ nở một nụ cười với Bảy Búa, hãi quá Bảy Búa bung chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la hét: 

- Quỷyyyyy…… Quỷyyyyy……… Thằng Hiền Hoá Quỷyyyy……. Bớ người ta……. quỷyyyy………

Tiếng la thất thanh của Bảy búa làm cho cả xóm phải giật mình thức giấc, Bảy Búa cứ cắm đầu mà chạy, không biết phải chạy đi đâu, cứ đâm đầu mà chạy thẳng, miệng thì la thất thanh. Ông Tiến vội kêu mấy thanh niên khác chạy theo giữ Bảy Búa lại. Cả đám người vội chạy theo tìm giữ Bảy Búa, chạy muốn hụt hơi mà vẫn không lại Bảy. 

Lúc này, tại nhà ông Tiến. Hà đang nằm võng đung đưa, bà Lành đã vào phòng. Chỉ có Hà là trằn trọc mãi không ngủ được, nó cứ nằm suy nghĩ về cái xác lúc sáng, hình ảnh đó ám ảnh nó suốt từ sáng đến giờ. Chiếc đài cát sét đang vang lên từng bản nhạc, thì chợt có tiếng rè rè, như là bị nhiễu sóng. Tiếng nhạc phát ra lúc được lúc không, rồi chợt im bặc. Chỉ còn lại tiếng rè rè do bị mất tần sóng. Hà vẫn nằm đung đưa cái võng, vì chuyện này thường xuyên xảy ra, cứ để nó rè rè một hồi là tự dò sóng lại ngay.  Nhưng nằm một đổi vẫn không thấy hát lại, định đứng dậy để chỉnh cái cần ăng-ten thì chợt nghe loáng thoáng từ chiếc đài có tiếng khóc hức hức vang lên: 

- Hức hức,…. Huhuhuhhuhu…u…u….u.uuuu 

Rồi chợt tắt, thay vào đó là tiếng rè rè. Hà không biết tiếng khóc vừa rồi phát ra từ đâu, nó bắt đầu cảm thấy ớn lạnh cả người, mắt đảo xung quanh, tìm xem tiếng khóc phát ra từ đâu. Nhìn tới nhìn lui, nhìn qua nhìn lãi, vẫn không biết là ai vừa khóc, Hà nghĩ trong đầu:

- Hay là do mình sợ quá nên ám ảnh,

Luồng suy nghĩ vừa thoáng qua thì chợt có tiếng nói vang vọng ở trước cửa:

- Hà………à……….à……. 

Giật mình thót tim, Hà như không tin vào tai mình, Hà run lẩy bẩy rồi cất giọng hỏi: 

- A…..iiiiiii……ii….i……i….. ai…… đó. 

Đáp lại lời Hà là sự im lặng tĩnh mịch. Tiếng đài cát sét lại vang lên tiếng rè rè…… Vội lao tới tắt máy đài. Lúc này xung quanh Hà không một tiếng động, không gian yên tĩnh đến đáng sợ…….

- Hà……à……à…… ơiiiiiiiii………iiiiiiiiii 

Tiếng kêu trước cửa lại vang lên, Tay chân Hà như qíu lại, Hà nuốt nước bọt mấy lần rồi cất giọng sợ sệt mà hỏi: 

- Aiiiii…….i………i…… ai….. đó. 

Lần này trước cửa lại có tiếng nói: 

- Anh đóiiiiiiii…… quá…………. Đói quá….. Hà…..à….. ơiii……iiiiiiiiiii

Chợt nghe có tiếng động sau lưng mình, Hà giật mình quay lại, thì thấy bà Lành, đang núp sau cánh cửa buồng, bà đưa tay ra dấu cho Hà im lặng. Trước cửa lại vang lên tiếng nói vọng từ xa xăm:

- Hà…..ơiiiii………… cho….. anh…… miếng….. cơm…… đi ……………. Anh…….. Hiền đây…………

Lúc này Bà Lành với tay. Chụp lấy cái chổi chà quét nhà, bà đi từng bước từng bước nhẹ nhàng, tránh phát ra tiếng động. Trước cửa lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa: 

- Cộp cộp….. cộp cộp…… Mở Cửa anh dắt đi chơi Hà ơiii….. cộp cộp….. cộppppp……… 

Bà Lành trên tay cầm cái chổi chà đang thủ thế sẵn, tay trái bà đưa mở cái chốt cửa, tiếng kêu của cái chốt cửa rỉ sét vang lên: 

- Kétttt….kétttt….kétttt….. 

Chốt cửa được kéo ra hết, Bà Lành từ từ đưa tay nắm lấy cánh cửa, từ từ mở hé hé ra, rồi chợt bà bật tung cánh cửa thật nhanh ra. Tay cầm cái chổi chà mà đập tới tấp về phía trước cửa mà chửi lớn:

- Ma quỷ phá nhà tao, ma quỷ phá nhà tao, tao lấy chổi tao đập cho tà đầu, ma quỷ phá nhà tao…..

Lúc này trước cửa có một cái bóng đen, lao vụt về hướng bãi biển, rồi biến mất. Hà lúc này sợ quá cũng la hét lên. Nghe tiếng la từ bên nhà mình, Ông Tiến vội ba chân bốn cẳng chạy về, tới trước cửa thì thấy Vợ mình đang dùng chổi chà đập xung quanh cửa với bật thang trước nhà, Ông Tiến hớt hải mà hỏi: 

- Chuyện gì đó, chuyện gì mà la làng la xóm lên vậy. 

Bà Lành thấy chồng mình về thì dừng lại mà nói: 

- Ông coi đó, nhà cửa bữa nay ma quỷ nó tới nó phá rồi đó. Tui mà không ra kịp là nó bắt thằng Hà đi rồi. 

Ông Tiến đi nhanh vào nhà, Thấy Hà đang ngồi bệt dưới sàn, đôi mắt thất thần, hoang mang. Ông Tiến hỏi: 

- Sao dị con, kể cho ba nghe coi, chuyện gì. 

Với một đứa trẻ 12 13 tuổi thì chuyện này là quá sức chịu đựng của nó, Hà ngồi im lặng hồi lâu rồi mới kể lại sự việc lúc này. Ông Tiến chậc lưỡi mà nói: 

- Mẹ cái thằng, chết rồi mà còn hù người này người kia làm cái gì không biết, sống thì hiền như cục bột, ai nói gì nghe đó, mà giờ chết đi rồi lại bày trò chọc phá người khác. 

Nói rồi ông bảo Hà vào trong ngủ với mẹ, còn ông thì nằm ngoài võng mà ngủ. Hà chui vào phòng, nằm đắp chăn kín mít từ đầu đến chân, cứ hễ nó nhắm mắt lại, là mọi thứ hình ảnh tiếng kêu ghê rợn vừa này vang vọng lên trong đầu nó. Nằm một hồi nó lim dim chìm vào giấc ngủ. 

Trong mơ nó thấy mình đang đi trên một chiếc ghe, mà chiếc ghe này rất quen, nó nhìn tới nhìn lui thì nhận ra, đây là chiếc ghe của ba mình. Hà không biết tại sao mình lại ở trên ghe lúc này, chiếc ghe đang thả trôi lênh đênh trên biển, nó đi từ trước ra sau, để tìm thử có ai hay là không, nhưng mà chiếc ghe lúc này chỉ có mỗi mình Hà, không một bóng người nào khác, nhìn xung quanh thì là biển nước mênh mông, không thấy đâu là bến bờ, Hà hoang mang tột cùng, cứ ngỡ là mình bị trôi lạc giữa biển khơi, không một chút hy vọng nào để về nhà. Hà đi ra sau đuôi ghe, như có tiếng ai đó thôi thúc trong đầu mình: 

- Đi ra đây, đi ra, đi ra đây nè, đi, đi ra đây……. 

Hà như mụ mị hẵn đi, chân cứ bước theo tiếng nói vang vọng trong đầu, Hà bước từ từ từ từ, từng bước một lên trên thành ghe, lúc này bên dưới nước, chân vịt cũng tự động từ từ xoay chầm chậm rồi nhanh dần, khi hai chân Hà đã đứng trên thành ghe rồi, thì tiếng nói vang vọng đó lại vang lên: 

- Nhảy xuống, Nhảy xuống đi, Nhảy xuống. Hí hí…. Hí nhảy xuống dưới đi…. Hí hí….. nhảy xuống đi mà…. Hí hí 

Hà không làm chủ được bản thân mình, cứ thế mà nhảy xuống nước, phía bên dưới chiếc chân vịt của ghe đang quay nhanh, tốc độ của nó sẵn sàng chém đứt thứ gì tiếp cận gần nó. Hà vừa nhảy xuống thì ở đâu có một bàn tay hiện ra, chụp lấy Hà mà níu lại, một giọng nói của một người đàn ông từ phía sau vang lên: 

- Tổ cha bây, Để nội cứu bây lên. Tụi bây gan quá ha, mới chết đây mà dám bắt cháu tao đi. 

Nói rồi người đàn ông này kéo Hà lên trên ghe, Hà vẫn còn mụ mị giọng nói vừa rồi, Hà ngơ ngác nhìn người đàn ông rồi nói trong vẻ mặt thất thần: 

- Ông là aiiii…..???? Sao không cho con xuống dưới…… ở dưới đó có người kêu con mà……. Có người kêu con xuống mà…….. 

Người đàn ông tiến lại gần, dùng tay hứng nước từ một thùng nước trên ghe, rồi rửa mặt cho Hà, sau đó cất giọng nói: 

- Tao là ông nội của bây đây, tổ cha bây, lúc nãy tao mà không tới kịp là bây giờ bây bị phanh thây ở dưới chân vịt rồi chứ không phải giỡn đâu. 

Hà được ông nội rửa mặt, thì thần trí có chút tỉnh đân, Hà dần nhận ra người đàn ông trước mặt mình, là Ông Nội của Hà, nội của Hà mất khi Hà chỉ mới lên 7 tuổi. Hà cất giọng hỏi: 

- Ủa nội, Sao nội lại ở đây. Nội chở con đi đâu dị nội. 

Ông Nội của Hà cười hiền rồi nói: 

- Tao đây, nội của bây đây. Vừa rồi là bây bị ma quỷ nó dắt đi, nó muốn bắt bây đi theo nó, hên sao là tao tới kịp, mới giữ được cái mạng cho bây đó. 

Rồi ông thở dài ra một hơi rồi nói tiếp: 

- Haizzzz, thiệt cái tình, thằng Tiến với con Lành, không có lo quan tâm cháu tao gì hết. Để chút nữa tao dìa tao làm cho tụi nó một trận mới được. 

Nói rồi ông lui hui vào hầm máy, chiếc ghe từ từ nổ máy lên, ông quay ra phía Hà mà nói: 

- Bây dô kia nằm, để nội chở bây về.

Chiếc ghe lướt từ từ trên mặt nước, Hà nằm miên man trong cabin, chợt nghe có tiếng kèn đám tang, thì Hà giật mình tỉnh giấc. Nhìn xung quanh thì thấy đây là nhà mình, biết mọi thứ vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ, Nhưng mà sao cảm giác nó thật lắm, Hà đi ra ngoài, thì thấy ông Tiến, đang treo một cái gương bát quái ở cửa chính. Hà lại hỏi: 

- Ba treo cái gì trước cửa vậy ba. 

Ông Tiến đứng bên ngoài, cúi người xuống nhìn vào thì thấy Hà đang đứng đó, ông cất tiếng: 

- Dậy rồi hả bây, tao treo cái kính chiếu yêu. Tao mới lên thỉnh ở trên ông thầy Sáu đó. Treo nó lên để tránh ma quỷ tới phá nhà mình. 

Hà nghe tới đây thì quay người đi rửa mặt, đang đứng loay hoay rửa mặt, với đánh răng, thì có tiếng gọi lí rí ở phía sau lưng: 

- Ê! Hà….! Tụi tao nè…. Hà ớiiii….. 

Hà quay lại thì thấy 3 đứa Tí, Hải, Lân, tụi nó đều là bạn chung xóm với Hà, thằng Tí thấy Hà quay lại thì cất giọng rủ rê: 

- Ê! Bữa nay rằm, nước cạn, anh em mình đi qua cồn cát chơi, sẵn xuống bãi bắt ốc luôn. Đi không mạy. 

Hà lòm còm bò dưới chồ, nói nhỏ: 

- Ba má tao không cho đi. 

Hải lên tiếng: 

- Đi, ai biểu mày xin, đi lén thôi. Lẹ đi. 

Hà ra hiệu cho tụi nó nói nhỏ, vì sợ ba má biết sẽ không cho nó đi. Hà vội rửa mặt cho xong, rồi trốn theo lũ bạn mà chạy lên cồn cát chơi. 

Lên tới cồn cát, lúc này mới 7h sáng, nước bắt đầu cạn dần, ló ra nguyên một cồn cát thiệt lớn ở giữa biển, nước biển buổi sáng thì trong vắt, đứng ở trên mà nhìn thấy cả đáy bên dưới. Lũ trẻ cứ thế mà lao mình xuống dòng nước mát mà đùa giỡn, cười hí ha hí hố, nhưng tụi nó không biết rằng, nguy hiểm chết người đang cận kề chúng nó.

Chap 5: Chết Hụt - Lần Thứ 2

Ở giữa cồn cát, 4 đứa trẻ đang đùa giỡn với nhau, chúng lao mình xuống dòng nước mát, ngụp lặn từ bên này sang bên kia, phía bên kia nơi bến cá, hôm nay vì là ngày rằm, nên cũng ít người mua bán. Thấy tụi nhỏ chơi đùa ở giữa cồn cát, người lớn có thấy thì cũng ngó lơ, vì bọn trẻ ở xóm chài này, đứa nào đứa nấy đều biết bơi, không nhưng thế mà còn bơi rất giỏi là đằng khác, cộng với việc hôm nay nước cạn ra tít ngôi miếu ngoài xa nên cứ mặc cho chúng nô đùa tắm biển. 

Chơi chán rồi chúng lại lên cồn cát, dùng cát biển vo tròn để làm banh, rồi lại đứng từ xa mà chọi nhau. 

Phía ngoài khơi, một bóng đen đang đứng, ló cái đầu lên mà nhìn bọn trẻ, ánh mắt hằn lên sự thèm thuồng. Bóng đen từ từ tiến gần tới cồn cát, rồi lặng xuống chờ đợi chẳng khác nào một kẻ săn mồi. Khi mà mặt trời lên từng tia nắng già, lúc này bọn trẻ nằm dài trên cồn cát mà phơi mình, thằng Tí lên tiếng rủ rê: 

- Nay biển cạn đã quá ha tụi bây, phía bên bãi rạng cạn ra hết rồi kia, anh em mình qua bắt ốc thôi. 

Nói rồi ba đứa còn lại đồng loạt kêu lên: 

- Đi anh em, hôm nay phải bắt sạch ốc khu bãi rạng mới được.

Lân lên tiếng thách thức: 

- Đúng, nhưng mà bây giờ phải bơi vào bờ, rồi mới bơi qua bãi rạng được. Bây giờ anh em mình thi bơi, thằng nào dô sau cùng, thằng đó xíu nữa phải đi lụm củi nướng ốc cho những đứa khác. Chơi không!

Hà lúc này mới lên tiếng: 

- Chơi thì chơi, tao sợ gì tụi bây. 

Hải lúc này cũng nói: 

- Chơi mày, tao đếm 2 3 là bắt đầu nhảy xuống nha. 

Tiếng đếm vừa dứt, lần lượt 4 đứa thi nhau nhảy xuống nước mà bơi thật nhanh. 

Lúc này ngoài xa kia, bóng đen nở một nụ cười ma mị, dường như thời cơ đã tới, bóng đen cũng ngụp xuống nước, nhằm hướng bốn đứa trẻ mà lao tới. 

Lúc này đứa bơi nhanh nhất là thằng Tí, sau là Lân, Hải, cuối cùng là Hà. Thằng Hà cố gắng bơi chân thoăn thoắt, sắp vượt lên Hải, thì chợt từ đâu có một bàn tay chụp chân Hà mà kéo lại, Hà bị kéo bất ngờ, hoảng hốt mà la lên một tiếng thất thanh: 

- Áaaaaaa…

Hà vùng vẫy, dùng chân còn lại đạp vào cái thứ đang chụp lấy chân mình, Hà cảm nhận được thứ giữ lấy chân mình là một bàn tay người, 5 ngón tay đang níu chặt cổ chân của Hà lại, Hà cố vũng vậy, chân đạp thật mạnh vào bàn tay kia, nhưng nó nhớt nháp trơn trợt, không thể nào đạp trúng được, lực kéo của bàn tay rất mạnh, làm cho Hà phải ngụp xuống nước, rồi trồi lên lại hết lần này đến lần khác, Hà đưa tay kêu cứu, nhưng ba đứa bạn nó thì đang hì hục bơi về phía trước, Hà ngôi lên ngụp xuống, tay vùng vẫy, cố gắng kêu to. 

- Cứu Tao, cứu… tao… tụi bây… cứu tao. Hải ơi...

Tiếng la sau cùng là Hà gọi tên Hải thật to và rõ ràng, Hà lúc này gần đuối sức, bóng đen bên dưới nước lúc này cất tiếng ồ ồ, vang vọng bên tai Hà: 

- Ở lại chơi với anh đi Hà. Anh dẫn mày đi tắm biển nè Hà… haha… Đi theo Anh Hà ơi… 

Hà lúc này hoảng loạn. Vừa bị bóng đen kia nhấn nước, vừa la lớn: 

- Tha cho em, Tha cho em…. Cứu… cứu… ứ… u…u

Từng nhịp trồi lên của Hà đang chậm dần đi, dường như không còn sức để trồi lên nữa. Hải đang bơi phía trước, vì là gần Hà nhất, nên lúc Hà kêu tên mình thật to, Hải bất chợt quay lại, thì thấy hai cánh tay của Hà đang quẩy quẩy, người thì trồi lên ngụp xuống mặt nước. Ra hiệu kêu cứu, Hải hoảng hồn mà la lớn:

- Thằng Hà bị đuối nước tụi bây, cứu nó… Tí… Lân… cứu thằng Hà…

Nói rồi Hải bơi thật nhanh ra mà chụp lấy tay Hà, Chụp được tay Hà thì Hải kéo mạnh thằng Hà từ dưới nước lên, Hà với được vai của Hải, ngoi lên được trên mặt nước mà thở gấp lên từng hơi…

- Ma Da tụi bây… Ma da đó… chạy đi…. Chạy đi…

Hải nghe hai từ Ma Da thì tái hết cả mặt, vội chụp tay Hà mà khoác lên vai, vội vàng bơi vào bờ.  Thằng Tí với Lân lúc này cũng vội bơi ngược lại lôi hai Hải với Hà vào, bóng đen như có thêm con mồi ngon, một lần nữa bơi thật nhanh tới, hai tay với chụp lấy chân của Hà với Hải mà giật ngược lại, bị giật bất ngờ, Hải cũng bị nhấn xuống nước mà uống vào mấy hơi nước, ngạt hết cả hơi, bóng đen kia lại cười lên man dại: 

- Haha…..hahaha… Càng đông càng dui…… hâhha… Đi theo taooo…

Lúc này không phải một mà là hai đứa trẻ đang bị đuối nước, thằng Hải thì còn sức, nó vùng vẫy, ngụp lên xuống để lấy hơi. Còn Hà lúc này như không chịu được nữa, nó bắt đầu thả lỏng người, dần dần chìm xuống. Thằng Tí lao nhanh đến, chụp lấy đầu tóc của Hà mà kéo lên, Hà ói nước từ trong miệng ra, mắt nó muốn sụp đi vì mất sức, chân Thằng Tí như dẫm phải thứ gì đó mềm mềm, nhớt nhao bao lấy chân nó, bóng đen bên dưới thì đang kéo mạnh hai đứa trẻ xuống nước, Hải hoảng hồn mà la lên: 

- Cứu tao, có ai đang kéo chân tao nè… Ma nè… Cứu tao…

Lúc này thằng Lân bơi tới, chụp lấy tay Hải với tay thằng Tí mà kéo mạnh ngược lại, lá bùa trên cổ của thằng Lân lúc này phát ra một vầng hào quang mờ nhạt, vầng hào quang này toả ra, đánh vào bóng đen bên dưới, làm nó phải hoảng hốt mà buông tay ra khỏi chân của hai đứa trẻ, cứ thế từng hào quang toả ra, bóng đen không chịu nỗi thứ ánh sáng kia mà quay người biến đi mất tâm. 

Dường như cảm nhận được không còn bị lực kéo, Hải trồi lên mặt nước mà hít lấy hít để không khí vào trong người, ba thằng lúc này bơi nhanh vào bờ. 

Trên bờ cát, 2 người đàn ông đang gánh cá đi ngang qua, thấy ngoài xa 3 đứa nhỏ đang chật vật lôi 1 đứa khác vào bờ. Dự biết chuyện chẳng lành, người đi đầu dừng lại la lớn: 

- Ê! Mấy đứa nhỏ! Đuối nước hả bâyyyyy… 

Thằng Lân lúc này còn sức, nên nó nói vọng vào: 

- Cứu tụi con… Ma Da kéo giò… cứu…… 

Nghe thằng Lân kêu cứu, Hai người đàn ông lập tức buông gánh cá mà lao ra, nắm tay tụi nó mà kéo vào trong bờ. 3 đứa lên được tới bờ thì nằm vật ra mà thở, Hà lúc này đã bất tỉnh, không chút động đậy. Người đàn ông lớn tuổi vội lây lây người Hà, mà nó vẫn nằm yên bất động. Người đàn ông nhìn người kia mà nói như hối thúc:

- Xíu, mày vác thằng nhỏ lên vai, cho cái đầu nó chốc xuống đất, rồi mày chạy vài vòng, cho nước từ bên trong người nó trào ra, lẹ đi chớ để thằng nhỏ nó chết tươi bây giờ. 

Như không chờ đợi thêm nữa, anh Xíu vội vác Hà lên vai mà chạy lên chạy xuống mấy vòng, cõng Hà trên vai mà chạy trên bãi cát lún, anh Xíu muốn hụt hơi, mặt tái đi vì mệt, anh vẫn ráng chạy cho đến khi nghe tiếng Hà ho lên, thì anh mới dừng lại, thả Hà xuống mà ngồi ngửa mình ra sau thở hổn hển. Hà ho lên mấy tiếng, nước từ bên trong trào ra bên ngoài, Hà ói liên tục ra bên ngoài toàn là nước biển, đến lúc nước biển đã được ói ra bên ngoài hết, Hà cũng nằm ngửa vật ra mà thở. 

Người đàn ông lớn tuổi kia, cùng với ba đứa nhỏ chạy tới chỗ Hà với anh Xíu nằm mà hỏi dồn: 

- Tỉnh chưa, thằng nhỏ tỉnh chưa Xíu. 

Anh Xíu vừa thở vừa nói: 

- Hờ hờ… tổ cha nó… vác nó chạy mà tui muốn chết theo nó… nó tỉnh rồi đó… Còn tui… tui muốn xỉu rồi đây… Hờ… hờ…

Người Đàn ông lớn tuổi lại lên tiếng: 

- Thôi, giữ được cái mạng cho nó là mừng rồi, để tao lấy nước cho mày uống cầm hơi. 

Nói rồi ông quay lại gánh cá, cầm lấy chai nước mà đưa cho anh Xíu. Anh Xíu tu một hơi dài, rồi ngồi bật dậy hỏi: 

- Ông Hai, ông coi tụi nó là con cái nhà ai, dẫn tụi nó về. Cho ba má nó quất cho một trận đi. Lần sau cho chừa cái tật tắm ngoài xa. Có ngày chết tươi chứ giỡn chơi đâu. 

Ông Hai lúc này mới nhìn kĩ bốn đứa nhỏ, rồi mới cất tiếng nói: 

- Mấy đứa nhỏ ở xóm dưới phải không con, Thằng kia là con của Thằng Tiến phải không. Ghe ba bây mới có hai thằng bạn chết đuối mới chở vô hôm qua chớ gì.

Ba Đứa lúc này mới đồng loạt lên tiếng: 

- Dạ, tụi con ở xóm dưới. Đúng rồi đó bác, thằng này ghe nhà nó mới có hai người chết. 

Ba đứa vừa nói vừa chỉ vào Hà. Hà lúc này cũng lòm còm bò dậy mà nói: 

- Dạ con tên Hà, con của Ba Tiến. 

Ông Hai lại lên nói: 

- Đi, tao dắt tụi bây về. Tổ cha tụi bây, xém một chút nữa là 4 cái đám rồi đó nhan mạy. 

Nói rồi ông Hai dắt bốn đứa nhỏ về, ba đứa Tí, Hải, Lân thì bị một trận đòn nhừ tử, đánh cho chừa cái tội tắm biển. Riêng Hà, khi mà được ông Hai dắt về, kể đầu đuôi sự việc, Ông Tiến cảm ơn Ông Hai rối rít, rồi kêu Hà vào trong nhà, tắm thay đồ rồi lên để ông Tiến hỏi chuyện. Hà vừa tắm lên thì thấy Ba Má mình ngồi chờ sẵn, Bà Lành xót con, nên kêu Hà tới ngồi gần mình, lỡ có bị ba nó đánh thì bà còn nói đỡ cho. Lúc này ông Tiến mới hỏi: 

- Có phải đêm qua bây nằm mơ chết hụt không, rồi ông nội đưa bây về. Có phải không. 

Bà Lành lúc này mở to mắt lên tỏ vẻ bất ngờ mà hỏi lại: 

- Sao ông biết chuyện này, hồi đêm hôm tui nằm chiêm bao, thấy ba về, ba chửi quá chửi, rồi kêu thằng Hà vừa mới bị chết hụt. 

Ông Tiến châm điếu thuốc rồi nói tiếp: 

- Tui cũng nằm chiêm bao như bà. Để thằng Hà nó nói coi phải không. 

Hà lúc này mới kể lại mọi chuyện nó đã gặp phải. Hà vẫn còn cảm giác sợ hãi, nên khi kể tay chân nỗi lên từng đợt da gà, lông tay lông chân dựng đứng cả lên. Bà Lành nghe Hà kể thì hoảng hốt lên, như không giữ được bình tĩnh mà vội vàng hối thúc chồng mình: 

- Ông ơi, ông coi sao chớ để ma quỷ nó đòi bắt con mình, nhà có mình nó con trai đó ông ơi, đừng để ma quỷ nó bắt con mình…

Bà Lành nói rồi thút thít, ông Tiến mới lên tiếng: 

- Chiều nay để đi chôn thằng Hiền thằng Hậu xong xuôi, tui lên nhà ông thầy Sáu. Coi thử sao, rồi xin cho nó cái bùa hộ mệnh. 

Nói rồi ông rít từng hơi thuốc mà nhìn xa xăm, ánh mắt đượm buồn như đang suy nghĩ một điều gì đó.

2h chiều, mọi người bên nhà dì Tư đang chuẩn bị cho việc đi chôn. Mới sáng nay còn nắng đẹp ấy vậy mà bây giờ trời đã kéo mây đen âm u. Có người ở xóm trên xuống dự đám tang rồi kể: 

- Ở trên cồn cát, mới có thằng nhỏ bị chết đuối. Tội nghiệp thằng nhỏ mới 13 tuổi, tắm biển sao mà hụt chân chết tươi.

Ông Tiến nghe người này nói, thì chợt lòng dâng lên một nỗi lo sợ vô hình. Ông suy nghĩ về việc con mình bị chết hụt lúc sáng, chợt ông rùng mình, phải chăng đứa nhỏ đó đã thế mạng cho con mình

Chap 6: Kết 

Lễ Di Quan cũng được diễn ra nhanh chóng, khi hai cái quan tài vừa khiêng ra khỏi nhà, Bảy Búa lúc này đang đứng gần đó, Bảy Búa đã tỉnh táo hẵn, nhưng vẫn còn sợ lắm, không dám tới gần đám tang, mà chỉ đứng từ xa nhìn tới.

Chiếc quan tài của Hiền vừa khiêng ra khỏi nhà, Bảy Búa từ xa thấy có điều gì đó khác thường, có một bóng người đi sau lưng quan tài, không nhìn rõ mặt bóng người này, nhưng người này đang mặc trên mình một bộ đồ ướt, Bảy Búa căng mắt nhìn kĩ hơn, thì bóng người này thình lình nhảy bật lên, mà ngồi trên quan tài, đôi chân thòng xuống mà đong đưa. Những người khiêng quan bên dưới, cảm nhận được như chiếc quan tài đang nặng hơn, mặt người nào người nấy nhăn lên. Bảy Búa như không tin vào mắt mình, cứ chăm chăm nhìn theo, lạ thay cái bóng người ngồi vắt vẻo trên đó mà mọi người bên dưới không ai thấy. Thì chợt Bóng đen này quay về phía Bảy Búa mà nhìn trực diện, bóng đen nhe hàm răng đáy rong rêu của mình ra mà cười với Bảy, bóng đen còn ngửa cái cổ của mình lên, lộ ra một vết rách dài, dùng tay chỉ chỉ vào vết rách, miệng thì cười bới Bảy Búa như trêu ngươi. Bảy Búa lúc này đứng từ xa mà tè luôn trong quần, chân run rẩy không bước nỗi, ngã quỵ xuống mà bò lết.

Cuối cùng thì hai chiếc quan tài đã được chôn sâu dưới ba mét đất. Lúc này khoảng 3h30 chiều. Ông Tiến không về nhà, mà đi thẳng lên nhà ông Thầy Sáu, ông Tiến kể mọi chuyện đầu đuôi nhà mình cho Thầy Sáu nghe, Thầy mới bảo: 

- Thường những vong chết ngoàii đường hay chết trôi, mình cần phải làm lễ cầu hồn người ta về, không biết bữa giờ có ai cầu hồn hai anh em nó về chưa. 

Ông Tiến lúc này mới chợt nhớ ra điều thầy Sáu vừa nói, ông mới nói: 

- Dạ bữa giờ tụi em lu bu quá cũng quên anh Sáu à. Chưa cầu hồn mà sao thằng Hiền nó về nó quậy quá Anh Sáu. Anh coi có cách nào không. 

Ông Sáu lúc này cũng thở dài mà lên tiếng: 

- Tao có tài phép gì đâu bây, học được mấy cái bùa đây để trấn trong nhà thôi chớ có biết gì trừ ma trừ quỷ đâu.

Uống một ngụm trà rồi ông lại nói tiếp: 

- Mai đây 16-3 âm. Ngày vía Ông Nam Hải. Bây coi được thì tối nay tao nhờ bây 2 chuyện. 

Ông Tiến vội gật đầu rồi nói: 

- Anh Sáu nhờ chuyện gì, nói em nghe thử. 

Ông Sáu mới nói: 

- Thứ Nhất, tối nay bây chuẩn bị cho tao 2 bàn lễ, một bàn lễ dùng để ra biển cầu hồn Thằng Hiền với Thằng Hậu về. 

- Thứ Hai, một bàn lễ kia là để tao lên Đền Ông. Tao xin Ông phù hộ cho cái vùng chài này khỏi bị ma quỷ quấy phá để dân người ta còn yên tâm làm ăn. 

Ông Tiến nghe tới đây thì vội đáp: 

- Tưởng chuyện gì, chứ chuyện này dễ ợt à Anh Sáu. Thôi cũng chiều rồi, em về sắm sửa rồi tối mình đi. 

Nói rồi ông Tiến chào ông Sáu rồi đi về, trên đường về Nhà Ông Tiến ghé ngang nhà dì Tư. Kể với dì đầu đuôi mọi chuyện, Dì Tư chỉ biết cuối mặt khóc, rồi thút thít mà nói: 

- Bây coi đó, anh em nó chết rồi, bỏ tao một mình, mà bây giờ còn làm cho tao khổ tâm, tao mang tiếng với chòm xóm quá Năm ơi. 

Ông Tiến an ủi dì Tư mấy câu, rồi nói cho dì Tư nghe về việc đi cầu hồn hai anh em Hiền Hậu về nhà, dì Tư nghe xong thì nói: 

- Mọi chuyện cho chị nhờ mày nhan Năm, chị già cả rồi, kêu chị đi ra đó chắc không nỗi. 

Ông Tiến dạ dạ vâng vâng rồi chào dì Tư đi về.

6h Tối, ông Tiến cùng với ông Sáu, Anh Chín, ba người cùng nhau chuyển đồ lễ ra ngoài ghe. Ông Tiến vào khởi động máy ghe, chiếc ghe từ từ tiến ra khơi. 

Giữa bóng đêm mù mịt của biển cả, ông Tiến phải dò rada mới tìm được hướng ra nơi mà Hiền Hậu chết đuối, khi đã ra đúng chỗ lúc trước xảy ra sự việc thương tâm, thì ông Tiến cho ghe dừng lại. Ba người bắt đầu bày bàn lễ vật ra, sau đó ông Sáu mới đứng thắp nhang mà khấn vái bài văn khấn gọi hồn: 

- Hồn ai chết nước chết trôi

- Không về cùng xác ở đây làm gì

- Về nhà ấm cúng nhang đèn

- Nơi này lạnh lẽo đói khát quanh năm

Đọc một tràng văn khấn rồi ông Sáu bắt lấy hai con gà mái. Mà đứng từ trên ném xuống dưới biển, miệng lại khấn lên: 

- Vong hồn Nguyễn Văn Hiền sinh ngày...

- Vong hồn Nguyễn Văn Hậu sinh ngày...

- Hiện nay đang dưới nước sâu lạnh lẽo, quý vị nào có bắt hai hồn trên, cho con xin thế hai con gà này, mà cầu xin cho hồn về đoàn tụ với gia đình. 

Nói rồi, ông thắp 3 nén nhang, quỳ lạy bốn hướng, lúc này hai con gà đang vùng vẫy dưới nước, thì chợt như bị ai đó kéo mạnh xuống nước mà chìm mất tích. 

Ông Sáu thấy thế thì mặt có nét mừng thầm, ông vội lấn khấn thêm: 

- Quý vị đã nhận phần lễ thế, nay gia chủ có chuẩn bị một ít lễ mọn, mong quý vị nhận lấy. 

Nói rồi ông bảo ông Tiến và Anh chín, gom hết tất cả bánh trái, giấy tiền vàng mã, hai hình nhân giấy, một chiếc thuyền giấy, một tháp vàng mã mà rãi tất cả xuống dưới nước. Xong xuôi chợt chiếc ghe nghiêng hẵn về một bên, ông Sáu lúc này mới vội khấn to: 

- Hồn ai được mời thì xin lên ghe, Hồn ai không phải thì hãy nhận đủ lễ vật rồi tha cho. 

Chiếc ghe lúc này từ từ bớt nghiêng hẵn, chợt từ dưới nước, có một bóng hình leo lên ghe, cả ba người không ai thấy bóng hình này, chỉ thấy có dấu chân ướt sũng đi từng bước trên sàn ghe, bóng đen này là vong hồn của Hậu, vong hồn của Hậu leo lên ghe, rồi ngồi co rúm ở gần cabin. Thấy được dấu chân đã lên Ghe, ông Sáu nói ông Tiến rằng: 

- Mọi chuyện đã xong, bây coi quay ghe mà chạy vào bờ. Để anh làm lễ rước vong. 

Chiếc ghe quay đầu mà chạy vào bờ, phía trong bờ lúc này mọi người cũng đứng chờ sẵn từ bao giờ, một chiếc thảm vải, được trãi từ dưới biển gần mặt nước lên tới cửa nhà dì Tư. 

Khi chiếc ghe vừa cập bờ, ông Sáu nhảy xuống, đứng trước mũi ghe mà thắp nhang khấn vái, rồi ông bảo dì Tư đi trước, trên tay cầm cái đèn dầu để soi đường, nhưng mà phải đi bên ngoài cát, Không được đi vào trong tấm vải, cũng không được để đèn dầu tắt, vì khi lúc này vong hồn người chết vẫn còn trong trạng thái mới chết, vẫn còn đang hoảng loạn, nên phải cần người soi lối cho về nhà, vong hồn sẽ nhìn theo ánh sáng từ đèn dầu để đi theo. Dì Tư cứ đi từng bước chậm rãi, mọi người cũng từ từ đi theo, lúc này trên tấm vải, ẩn hiện từng dấu bước chân đi lên, không chỉ có dấu bước chân, mà còn có những dấu nhỏ li ti xung quanh, như là nước nhiễu xuống. Khi bóng dì Tư đã đến gần cửa ông Tiến thấy có điều gì đó bất thường, tại sao cầu hai vong hồn, mà lại chỉ có dấu của hai bàn chân. Ông giật mình quay lại tìm ông Sáu, ông Sáu lúc này đã đi thẳng lên đền Ông Nam Hải, để làm lễ xin Ông phù hộ cho dân làng chài tai qua nạn khỏi. 

Ông Tiến suy nghĩ, nếu chỉ có một hồn vào bờ, vậy một hồn còn lại nữa đã đi đâu, như chợt nhớ ra điều gì ông vội nói to: 

- Chết mẹ rồi, Thằng Chín đâu. 

Tìm xung quanh không thấy anh Chín đâu. Lúc này anh Chín đã chạy ghe ra xa bờ rồi bỏ neo xuống. Anh mới bỏ cái thúng xuống nước, đang loay hoay tìm cái dằm, vừa leo xuống thúng thì anh thấy một bóng đen đang đứng dưới nước vịn vào thành ghe. Anh Chín bất thình lình giật mình, rồi cất giọng nói: 

- Ủa, Anh Năm, bộ quên đồ gì hay sao mà lội bộ ra dị cha. Leo lên tui chở dô nè. 

Bóng đen vẫn đứng yên không nói gì, anh Chín lại lên tiếng: 

- Qay, Anh Năm, kêu không trả lời cha, leo lên tui chở dô nè, hay muốn lội bộ dô. 

Nói rồi Chín đưa tay khèo khèo vai của bóng đen kia, bóng đen kia từ từ từ quay cái đầu của mình lại, cái đầu lúc này quay một phát 360 độ ra đằng sau, làm cho anh Chín chết điếng, tay run rây mà buông cả cây dằm xuống nước, Chín nhận ra khuôn mặt của bóng đen kia là ai, không ai khác, Là Hiền, bóng ma của Hiền đang đứng trước mặt chín bây giờ, Chín sợ quá la hét lên: 

- Ma Ma…… bớ người ta MA……a…….a……

Hiền lao lên, chụp đầu của Chín mà lôi xuống nước, Chín chới với chụp lấy thành ghe mà bám vào. Lực lôi mạnh của Hiền làm cho Chín bị ụp xuống thúng, cái thúng bị ụp ngược lại mà chìm mất, Chín vội vàng vùng vẫy, tay cố tìm thành ghe mà bám vào, Hiền lúc này cười phá lên: 

- Hahahaa… haha… Chínn….. Đi với em nha Chín… hahah… sao ông thấy tui gần chết mà ông không cứu… Hahahahaa Sao ông không cứu Anh em tui hả Chínnnnn… hahahaha… Vậy thì tui lôiii ông theo tui… Hahahahaa… Hahahaaha…

Chín bị nhấn nước, ngạt thở đến mức tím tái cả khuôn mặt, cố gắng vùng vẫy mà ngoi lên, bám vào được cái thành ghe mà leo lên, nhưng Hiền lại chụp chân của Chín mà lôi xuống nước lại, tay của Chín Bám vào thành ghe mà bật cả máu ra bên ngoài, Hiền cứ thế lôi Chín xuống nước, nhấn đầu của Chín xuống, lúc này Chín đã uống nước biển no căng cả bụng. Hiền lại cay nghiến mà nói: 

- Tao giếttttttttt, tao bắt tụi bây theo anh em taoooo, tao bắt tụiiiiiiii bâyyyyy…… tao bắt hếtttttt…… hâhhaahahaa………..

Đang cười lên đắc ý, thì từ đâu xuất hiện hai bóng đen to lớn, trên người mặc giáp phục, tay cầm kiếm, lao tới chụp lấy bóng ma của Hiền mà lao nhanh về phía Đền thờ Ông Nam Hải. Chín lúc này cảm nhận được không còn lực kéo mình xuống nước, mới ngoi lên, vội trèo lên trên ghe mà ngồi co rúm lại, run lên cầm cập vì sợ. Lúc này ông Tiến cũng vừa mới bơi thúng đến, thấy Chín đang ngồi núp sau cabin, mình mẩy ướt nhẹp, run lên ư hử, Ông Tiến cất tiếng hỏi: 

- Chín, phải mày không Chín, Chín ơiiii

Chín chợt thấy ông Tiến thì la lên hoảng hốt: 

- Ma…..Ma…..Ma…..a…….a……… hơ hơ…..Ma

Ông Tiến cột cái thúng vào ghe, rồi nhảy lên mà nói: 

- Tao đây, Tao đây, anh Năm đây, Ma cỏ gì mạy. 

Nghe giọng của Ông Tiến, Chín lúc này mới hoàn hồn, rồi vừa nói vừa mếu máo: 

- Trờiiiii ơiii…..anh Năm… thằng Hiền nó kéo tui đi theo nó… nó nói nó bắt hết mấy người ở đây… Hưzz hưzzz… nó đòi giết tui anh Năm ư…….

Nghe Chín nói mà Ông Tiến lạnh hết cả người, nỗi cả da gà lên, ông hỏi lại: 

- Rồi rồi nó đâu…. Rồi sao mày thoát được…… 

Chín vẫn mếu máo mà nói: 

- Tui có biết đâu…… tự nhiên đang bị nhấn nước, tui thấy nó không nhấn nữa, tui leo lên đây tui ngồi hồi nãy giờ……. Hưzzz hưzzz….. giờ tui mà leo xuống nó nhấn tui nữa……. 

Ông Tiến hỏi thêm: 

- Rồi cái thúng của tao đâu. 

Chín nhăn mặt trả lời: 

- Chìm dưới kia kìa, cái mạng nè không lo, lo mất của. 

Ông Tiến nghe Chín nói thì chợt bật cười, rồi nói: 

- Ý tao không thấy thì tao hỏi. Thôi để đó mai sáng trời tao ra tao vớt. Giờ mày xuống thúng tao chở vô nè. 

Chín lắc đầu lia lịa mà nói:

- Không, không, giờ tui mà xuống là nó nhấn đầu tui nữa cha ư…

Ông Tiến mới hù: 

- Bây giờ mày không xuống, tao đi vô bờ. Mày ở đây, là nó nhấn mày nữa à. 

Chín run cầm cập mà nói: 

- rồi rồi để tui xuống, 

Chín bước xuống thúng, mà ngồi cu rúm lại, người vẫn còn run lên cầm cập, Chín hối thúc ông Tiến chèo nhanh lên, chớ để mà Hiền mà quay lại là có nước chết chùm. Khi thúng vừa cập bờ, Chín leo xuống, chạy như bay dô trước cửa nhà dì Tư. Ngồi dưới bậc thang mà run, mọi người thấy vậy thì ra hỏi chuyện, Chín kể lại mọi chuyện vừa rồi, làm cho ai cũng ớn lạnh. Ông Tiến lúc này cũng đi vào, châm điếu thuốc cho Chín hút lấy lại bình tĩnh, thì trong đám người, có một người phụ nữ chợt khóc lên tu tu…

- Huhu… mẹ ơi… Hu Hu… Con về rồi đây mẹ ơiiii… Hu Hu

Người này vừa khóc vừa ngồi bó gối mà run rẩy, miệng đánh lên kêu lập cập, người phụ nữ này rên lên: 

- Hư hư…. Hưzzz. Con lạnh quá mẹ ư… hư… con lạnh quá…

Dì Tư lúc này mới oà khóc lên: 

- Huhuhuhu… là con phải không Hiền, là con phải không Hậu, mẹ đây con ơi… HuHuHu…

Mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì người phụ nữ đó lại lên tiếng: 

- Con đây, huhuhuhu… Con Hậu đây mẹ ơi… huhu là con bất hiếu, con bỏ mẹ con đi…. Huhuhuhu……….

Dì Tư lúc này khóc to hơn, rồi hức hức mà ôm người phụ nữ kia vào lòng mà nói: 

- Con ơi là con… Huhuhu… còn anh bây đâu… Bây đây rồi còn Thằng Hiền đâuuuu…

Hồn ma của Hậu đang nhập trong xác của người phụ nữ kia mà nấc lên từng tiếng rồi mới nói: 

- Con bị con ma da ở đó nó kéo, nó bắt con thay chỗ cho nó, con Anh Hai do nhảy xuống cứu con mà bị chân vịt chém chết bất đắc kì tử, ổng chết oan chết ức, ôm hận mà hoá quỷ rồi mẹ ơii, huhu… ổng về đây trước con, mà ổng hoá quỷ rồi, ông bắt người này người kia theo ổng, lúc nãy con thấy có hai người âm binh ở Đền Ông Nam Hải xuống bắt anh hai về đền rồi mẹ ơi… Huhuhu…

Nghe tới đây, dì Tư như muốn ngất lịm đi, Anh Chín mới hiểu ra lúc nãy là bóng Ma của Hiền bị bắt đi, chứ nếu không, giờ này Chín cũng đã là cái xác không hồn. Nói rồi bóng ma của Hậu dặn dì Tư thường xuyên nhang khói, ăn chay, trì tụng kinh sám hối, mong giảm nhẹ tội nghiệp cho Hiền, để hai anh em được đi đầu thai sớm. 

Rồi mọi chuyện cũng đâu vào đó, mọi thứ đã trở về bình thường, vong hồn của Hiền không còn phá phách, bắt kéo người theo mình nữa, cuộc sống ở làng chài sau những ngày bão tố lại trở về bình thường, những chuyện gặp ma quỷ nơi này vẫn diễn ra thường xuyên, chỉ là không còn lộng hành, bắt bớ người dân vô tội nữa.

Từ khi chuyện này xảy ra, người ta cấm tuyệt đối những đứa trẻ trong làng tắm biển, nếu muốn tắm thì phải có người lớn đi cùng, và hạn chế tắm những ngày mùng 5, 14, 23 âm lịch. Vì họ cho rằng, những ngày này thường nặng về phần âm khí, những ngày xui xẻo, nên không cho trẻ con tắm biển, hay ra đường vào những ngày này. Còn về phần Hà, năm tháng trôi dần qua, nhưng những chuyện nó chết hụt mấy lần, rồi chuyện ma quỷ xảy ra ở cái xóm này, xảy ra trong tuổi thơ nó, sẽ chẳng bao giờ nó quên. Những kí ức này cứ mãi ám ảnh cả cuộc đời về sau.

ĐỂ LẠI ĐÁNH GIÁ CỦA BẠN ĐỂ KIẾN LỬA NGÀY CÀNG HOÀN THIỆN HƠN

Bạn phải điền tên mới được bình luận

Bạn phải điền SĐT mới được bình luận

SĐT phải đúng định dạng vd: (0123456789)

Bạn phải điền nội dung bình luận

Mình xin target ngành thông tắc cống & hút bể phốt ạ

4 giờ trước - Trả lời
d

duy

bác cho e hỏi là . nhân nhóm lên vậy . nó có ảnh hưởng đến nhóm chạy ra đơn k bác. sao e chạy nhóm này ra đơn. xong nhân nhóm thì . nhóm ra đơn nó cũng không còn ra đơn như trước luôn

9 giờ trước - Trả lời
Ndc

Nhân dại ca

Giống mình luôn

9 giờ trước - Trả lời
Ndc

Nhân dại ca

Giống mình luôn

9 giờ trước - Trả lời

Mình xin target về ngành cưới - studio nhé

8 giờ trước - Trả lời

Mình xin tagert tắm trắng -son

10 giờ trước - Trả lời
t

tuấn

Thực phẩm chức năng thì target như thế nào b nhỉ

9 giờ trước - Trả lời
CH

Chris Hoàng

Mình xịn target ngành Casino online

5 giờ trước - Trả lời
t

tuấn

có nịt

3 giờ trước - Trả lời
t

tuấn

có nịt

3 giờ trước - Trả lời

m xin target chuyên sỉ quần áo trẻ em

21 giờ trước - Trả lời

vl luon

4 giờ trước - Trả lời

Mình xin target về sản phẩm từ đá tự nhiên như bàn ghế đá, tượng đá, hòn non bộ, hồ cá... nhé. cám ơn bạn nhiều

7 giờ trước - Trả lời
nvh

nguyễn văn hồ

đúng bài viết tác giả đánh giá sự thật

15 giờ trước - Trả lời

BẠN ĐANG CẦN HỖ TRỢ VỀ WEBSITE & MARKETING ONLINE!

Điền ngay thông tin bên dưới để được hỗ trợ ngay lập tức:

Anh Tâm Nguyễn (TP.HCM) vừa đăng ký Chị Lieu Ngoi (Long An) vừa đăng ký Chị Chau Nguyen (Tiền Giang) vừa đăng ký Anh Minh Châu (Hà Nội) vừa đăng ký Anh Hoàng Duy (Nam Định) vừa đăng ký Anh Văn Phú (Bình Định) vừa đăng ký Anh Thành Long (Vũng Tàu) vừa đăng ký Anh Trần Long (TP.HCM) vừa đăng ký Anh Trần Duy (TP.HCM) vừa đăng ký Anh Lê Bảo (Đồng Nai) vừa đăng ký Chị Lê Giang (Bình Dương) vừa đăng ký Chị Thanh Nguyệt (Quảng Bình) vừa đăng ký Anh Thanh Giang (Đà Lạt) vừa đăng ký Chị Nguyễn Hòa (Đồng Tháp) vừa đăng ký Anh Huỳnh Bảo (Biên Hòa) vừa đăng ký Chị Châu Liêm (TP.HCM) vừa đăng ký Anh Bửu Lê (Tây Ninh) vừa đăng ký Chị Trinh Nguyễn (TP.HCM) vừa đăng ký Anh Văn Cương (Quảng Trị) vừa đăng ký Chị Thanh Huệ (Nha Trang) vừa đăng ký Chị Thu Thảo (Hà Nội) vừa đăng ký Chị Minh Thư (TP.HCM) vừa đăng ký Anh Jose Breda (USA) vừa đăng ký

Liên hệ