Bí ẩn đại ngàn - Rừng thiêng Tây Côn Lĩnh
10/01/2023 23:02:03
Một câu chuyện mình viết lại về những sự kiện xảy ra nhiều năm trước, mong rằng các bạn sẽ có những phút giây thư giãn khi đọc truyện.
CHAP 1 |
Trước khi viết câu chuyện này, tôi xin phép gửi lời cảm ơn tới Hải, bác Quất, cảm ơn vì họ đã đồng ý để tôi đưa một phần ký ức đến với quý bạn đọc.
...
Gia lâm, một buổi chiều mưa buồn, tôi lặng lẽ ngắm nhìn sự thay đổi của vạn vật. Đã hơn 7 năm trôi qua, tôi tưởng như mình không còn nhớ chút gì về chuyện của Hải. Nhưng thật khó diễn tả, những hình ảnh xưa cũ ấy cứ mãi lặp đi lặp lại trong đầu của tôi.
Năm 2016, tôi có chuyến công tác đầu đời ở Thái Bình. Thật may mắn, người đồng nghiệp hỗ trợ công việc cho tôi ở địa phương lại là một thanh niên giỏi chuyên môn, nhiệt tình và vô cùng khéo léo, ấy chính là Hải.
Lần đầu gặp gỡ, tôi rất ấn tượng với Hải, cậu ta luôn giữ vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt. Sự niềm nở của Hải làm tôi thấy chuyến công tác trở nên vô cùng thoải mái. Vì thời điểm đầu không có tiền, Hải cho tôi ở nhờ nhà của cậu ấy.
Cuộc sống ở tỉnh lẻ thật đơn giản, với mức lương trên 20 triệu, tôi cứ nghĩ Hải sẽ có một căn nhà đầy tiện nghi. Nhưng không, cậu ta giản dị đến mức chẳng thèm mua giường, chỉ trải chiếu ra nền đất rồi đặt đệm lên để ngủ rồi gọi đó là giường, quần áo cũng giặt bằng tay, ghế và bàn làm việc đều là cậu ta tự đi xin gỗ về đóng lấy.
Đơn giản là vậy, nhưng mọi thứ trong nhà của Hải đều được sắp đặt gọn gàng, ngăn nắp. Bất ngờ, tôi hỏi Hải rằng, tại sao giữa cái thời buổi hiện đại, cậu ta lại chọn cho bản thân cách sống như vậy. Hải chỉ cười, cậu ta nói nếu như tôi làm việc ở Thái Bình trên 1 năm, tự tôi sẽ hiểu.
Những ngày tháng đầu, công việc của tôi vô cùng thuận lợi, anh giám đốc chi nhánh ở Thái Bình đề nghị sẽ hỗ trợ thuê cho tôi một căn nhà. Nhưng vốn không thích sự tĩnh lặng và đơn độc, tôi đã từ chối. Anh giám đốc cũng nói thêm rằng, gia đình Hải có nhiều điều lạ, cứ ở thêm 1 thời gian, nếu thấy có gì bất thường hay không thoải mái thì cứ nói, anh ấy sẽ hỗ trợ đưa tôi đến chỗ khác để ở.
Chiều hôm đó, tôi cứ nghĩ mãi về những gì anh giám đốc nói, hơn 2 tuần tôi ở nhà Hải, mọi thứ chẳng có gì là đáng ngại.
Duy chỉ có một lần, hôm đó là khoảng hơn 8h tối, Hải vì tăng ca nên về muộn, nhà chỉ có mình tôi.
Rảnh rỗi, tôi lấy vài cuốn sách ở trên kệ để đọc và thật vô tình, tôi bắt gặp bức ảnh của gia đình Hải được kẹp trong cuốn sách.
Chợt, điện ngắt...
Căn phòng tối đen như mực, tôi mò mẫm tìm chìa khóa để đi ra đầu ngõ cho thoáng. Vừa lúc ấy, có bà cụ đi ngang với tôi, dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn điện thoại, tôi thấy bà cụ giống hệt như người xuất hiện trong bức ảnh gia đình Hải. Nhưng chỉ trong cái nháy mắt, bà cụ đã khuất bóng về phía trước.
Sau hôm đấy, tôi cũng quên luôn sự việc đã xảy ra, quên cả về bức ảnh của gia đình Hải trong cuốn sách.
Tròn 1 tháng làm việc tại Thái Bình, tôi dành chút thời gian về Hà Nội để thăm nhà.
Như thói quen thường lệ, sau khi về nhà 1 hôm, tôi lên đình làng để thắp hương, kêu cầu cho những ngày tháng tiếp theo của mình được thuận buồm mát mái. Và cũng thật vô tình, tôi gặp cụ Hướng - người Ninh Bình chuyển đến ở làng tôi đã hơn 13 năm.
Khi vừa nhìn thấy tôi, cụ Hướng cứ chần chừ định nói điều gì đó. Phải chờ một hồi lâu, cụ Hướng mới cất giọng,
- Số mày đi xa vất vả, chuyến này đi khéo lại vướng vào những chuyện không đáng có. Tao dặn mày này: Mùng 7 âm, 13 âm, tuyệt đối không được ở chỗ đang ở, nhất quyết phải ra bên ngoài. Có ngủ ngoài đường cũng không được ở nghe chưa.
Chả biết cụ Hướng nói vậy có ý gì, nhưng tôi cũng là người có tín tâm, nên ghi nhớ lời cụ lắm. Trước khi về nhà, tôi cố gắng hỏi cụ sao lại phải rời chỗ ở vào 2 ngày kia, nhưng cụ Hướng chẳng nói rõ, cụ chỉ dặn tôi nhớ phải thực hiện kẻo không có đường về.
Mưa! Trời lại đổ cơn mưa tầm tã, những hè nắng như đổ lửa cuối cùng cũng đã qua. Phải lâu lắm rồi, tôi mới lại đắm mình vào sự vội vã của những hạt mưa. Rít một hơi thuốc lào thật đanh, cái sự mê man làm tôi khoan khoái lắm. Nhưng sự thỏa mãn ấy cũng chẳng tày gang, khi tôi nghĩ lại về những lời của cụ Hướng, tôi tự nhiên thấy chột dạ.
Trước đây, người ta hay đồn rằng cụ là người học rộng, biết về thuật phong thủy bói toán. Cụ còn dự đoán được trước phúc họa của một con người. Lẽ nào, những ngày tháng tiếp theo của tôi lại là họa...
Còn cách ngày 7 âm chỉ 2 ngày, lúc này tôi đang trong giai đoạn căng thẳng của công việc.
Thái Bình những ngày ấy vội vã lắm, tôi cũng chẳng có thời gian để đi đâu, ngày nào về đến nhà cũng ngủ. Tối hôm ấy, trước khi ngủ, tôi với Hải mỗi người làm vài lon bia, khi đã ngà say, Hải hỏi tôi có sợ ma không? Tôi cười và đáp rằng, trần đời này ngoài cái nghèo ra thì tôi chẳng sợ gì, gặp ma quỷ mà có tiền thì kể cũng đáng.
Đêm ấy, tôi mơ màng lúc tỉnh lúc mê, giấc ngủ chập chờn như muốn báo hiệu sắp có sự lạ. Gần 3h sáng, tôi chợt nghe có tiếng gõ cửa, âm thanh đập tay vào tấm gỗ rõ mồn một bên tai. Tôi lồm cồm bò dậy, tôi ngó sang phòng Hải thì vẫn thấy cậu ta đang ngủ say. Định bụng mặc kệ mọi việc, chờ sáng mai rồi tính tiếp.
Nhưng khi tôi vừa về đến phòng, tiếng gõ cửa lại ngày một dồn dập, tôi lại ngó sang phòng Hải. Lần này thì cậu ta đã tỉnh, nhưng cậu ta chỉ với tay bật cái đèn ngủ, hai mắt vô hồn nhìn tôi và bảo:
- Kệ nó, ngủ đi, thỉnh thoảng nó trêu đấy!
CHAP 2 |
Tôi lúc đó không rõ Hải đang đề cập đến nó là ai, nhưng trong lòng cứ như lửa đốt, mồ hôi đổ ra như tắm. Chẳng nói chẳng giằng, tôi về phòng cố ngủ tiếp, nhưng tiếng gõ cửa ấy cứ mãi không thôi, chẳng tài nào mà ngủ được.
Không khí trong phòng ngày một ngột ngạt. Chợt, mọi thứ xung quanh im bặt, tiếng gõ cửa cũng tắt hẳn. Một tia chớp lóe lên sáng rực cả căn phòng, tiếng sấm rền vang ngay sau đó làm tôi thất kinh. Quái thật, giữa đêm oi ả trời lại bất ngờ đổ mưa. Đưa mắt nhìn về phía trước, tôi hoảng hồn khi thấy Hải đứng ở cửa phòng, tôi gọi với ra:
- Không ngủ được à, làm cái gì đấy.
Hải không nói gì, cậu ta cứ im lặng bước về phía ban công. Tôi bật dậy, chạy ra đó xem cậu ta làm gì. Bấy giờ, chỉ thấy Hải một tay cầm giấy, một tay cầm lửa, cậu ta lẩm nhẩm khấn rồi đốt tờ giấy. Xong xuôi, Hải bảo tôi:
- Lần sau giữa đêm có nghe tiếng gõ cửa thì kệ, ra mở cửa là nó đưa đi đấy.
Nói rồi Hải bỏ vào phòng ngủ tiếp, bỏ lại tôi trong sự ngờ vực...
Sáng hôm sau, khi trời mới tờ mờ sáng, Hải đã đánh thức tôi dậy. Lúc ấy Hải nghiêm trọng lắm, cậu ta đưa cho tôi củ gừng, bắt tôi phải giã ra để tắm. Hải còn buông một câu lạnh tanh:
- Hôm qua là ma đấy, khu này lắm ma lắm, tắm gừng đi cho bớt cái khí âm.
- Ma thật đấy à ?
- Ừ, ma thật, ông nội tôi dậy nếu gặp ma trêu phải đốt tiền vàng cho nó rồi tắm gừng thì mới không bị nó theo.
Tôi vội vàng làm theo những gì Hải bảo.
Cả ngày hôm ấy, tôi đến công ty trong trạng thái lo lắng, tôi tìm gặp anh giám đốc khu vực. Anh ấy nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của tôi thì bảo luôn.
- Anh đã nói với chú rồi, để anh sắp xếp cho chỗ ở thì không nghe. Ở chỗ nhà thằng Hải ghê lắm, ngày trước có lần say rượu ngủ ở nhà nó, anh sợ đến già.
Hỏi ra thì mới biết, trước đây, anh giám đốc khu vực từng ngủ ở nhà Hải một lần. Hôm ấy vì uống nhiều, anh giám đốc thức dậy đi vệ sinh mấy lần. Độ khoảng hơn 3h sáng, anh ta đi đến cửa phòng thì thấy có bóng đen đứng ở chỗ nhà vệ sinh. Anh ta nửa say nửa tỉnh, tưởng là Hải nên mới với tay bật điện. Nhưng kỳ quái, khi điện bật sáng thì lại chẳng thấy bóng đen ấy đâu. Cho đến khi anh ta tắt điện, bóng đen lại xuất hiện một cách vô cùng quỷ mị. Anh ta quát mấy câu thì thấy bóng đen vụt qua cửa sổ. Thất kinh, ngay giữa đêm, anh giám đốc phải gọi điện cho mấy cậu em đến tận nhà Hải để đón về.
Nhấp ngụm chè đặc, anh giám đốc đưa ánh mắt nhìn về xăm rồi thở dài:
- Trước đây, sếp tổng từng định cho Hải đi nước ngoài, vì muốn cậu ta học cách làm quen với cuộc sống mới, môi trường mới, vậy nên đã để Hải xuống Thái Bình làm việc trong khoảng 3 tháng. Được khoảng 2 tuần, bố mẹ Hải từ trên Hà Giang xuống thăm, nhưng không may thế nào, bố mẹ nó bị ô tô chở gỗ cán qua người ở đoạn đầu đường.
Anh giám đốc ánh mắt nặng trĩu nỗi buồn, sự mất mát của gia đình Hải giường như làm cho anh ta không kìm được lòng. Anh tiếp:
- Ban đầu, anh nghĩ Hải nó sẽ về hẳn Hà Giang luôn, nhưng ai ngờ đâu nó về chịu tang bố mẹ được hơn 2 tháng thì lại xin cho đi làm tiếp ở Thái Bình. Nó còn xin với sếp tổng cho nó làm trọn đời ở Thái Bình luôn, không đi nước ngoài hay chuyển về Hà Nội nữa. Sếp tổng thương nó, nên cũng đồng ý. Chớp mắt cái mà cũng đã mấy năm rồi, giờ nghĩ lại vẫn tiếc cho thằng Hải quá em ạ.
Đau thật, có chút gì đó như nghẹn lại ở cổ họng, tôi dần chìm vào sự hỗn độn của xúc cảm. Thật không ngờ rằng một người lạc quan, vui vẻ như Hải lại phải chịu đựng sự mất mát lớn đến vậy. Đúng là trò đời, chẳng ai biết được một người như nào cho đến khi ta nghe được những câu chuyện về họ.
Tối ấy, tôi dành thời gian để ở bên ngoài, Thái Bình vẫn vậy, chẳng đổi khác gì, vẫn nhẹ nhàng và bình thản như thiếu nữ tuổi đôi mươi qua đôi mắt kẻ mộng mị. Nhưng ngược lại, bên trong những yên bình đó lại là từng đợt sóng lòng nổi lên của một con người nhỏ bé.
Thú thực, tôi chẳng biết sẽ phải đối diện với Hải như nào, chẳng nhẽ tôi lại chia sẻ, an ủi cậu ta vì biết được đôi phần về câu chuyện gia đình. Hay, tôi cứ lờ đi coi như chẳng biết điều gì. Khó nghĩ quá...
CHAP 3 |
Chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi, là Hải gọi, cậu ta hỏi tôi có muốn uống bia không. Hôm nay cậu ta có ít đồ quê gửi xuống, định rủ tôi làm vài quại nhưng chưa thấy tôi về. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đành coi như không biết chuyện gì về gia đình Hải, đành bằng lòng với lời mời của cậu ta.
Tôi vội vàng trở về nhà khi đã quá 9h tối. Khi vừa tới đầu ngõ, ánh đèn đường lập lòe rồi chợt tắt. Tôi đánh đèn pha tiến vào bên trong, được một đoạn thì thấy có bà cụ đứng ở gần cửa nhà Hải. Bất giác, bà cụ ấy quay mặt lại nhìn tôi, dưới ánh sáng rõ mồn một của đèn pha, tôi nhận ra ngay đây là bà cụ tôi đã từng gặp hôm trước. Bà cụ cười với tôi, nụ cười như của những người đã từng biết nhau từ lâu. Nhưng lạ thay, tôi lại cảm thấy người mình lạnh đến thấu da thấu thịt. Tôi nheo mắt lại, định nhìn kỹ thêm một lần nữa. Nhưng lúc ấy, đã chẳng còn thấy bóng dáng của cụ.
Vừa vào đến nhà, Hải đã chuẩn bị xong xuôi hết đồ đạc, tôi định kể cho cậu ta về câu chuyện bà cụ mà tôi đã 2 lần gặp. Nhưng rượu vào, tôi quên khuấy đi mất, cho đến khi cả đứa tôi đã bắt đầu ngà say, tôi mới sực nhớ ra và định mở lời. Thấy tôi ngập ngừng, Hải liền nói trước,
- Có phải cậu định hỏi tôi về chuyện gia đình của tôi có đúng không?
Hôm nay sếp có nói với tôi là đã kể cho cậu. Cậu thông cảm, gia đình tôi không được may mắn, tôi nghĩ nên kể cho cậu một số chuyện sau đây kể cậu hiểu hơn.
Trước khi bắt đầu, Hải lấy cái điếu cày để ở góc nhà ra, cậu ta rít một hơi sâu lắm. 2 mắt lờ đờ, miệng từ từ nhả khói về phía trước.
Hải ngả lưng vào tường, tận hưởng cái sự khoái lạc bồng lai mà hơi thuốc mang lại. Cậu ta từ từ nói,
- Những năm 90, ở chỗ tôi nổi lên cái nghề buôn lậu gỗ. Vì muốn giàu nhanh, bố tôi không những buôn lậu, ông còn lập nhóm vào rừng để săn các gốc quý, gốc to, người ta gọi cái ngữ như bố tôi là lâm tặc.
Công việc làm ăn vô cùng thuận lợi, chỉ trên dưới 2 năm, bố tôi đã có cả chục cây vàng để dắt lưng. Thời điểm đó, gia đình tôi sống một cách dư giả, sung túc.
Năm 93, bố tôi lấy vợ, mặc dù bị ông nội tôi phản đối kịch liệt, nhưng chẳng gì có thể ngăn cản được người đàn ông khi đang yêu.
Hơn 3 năm sau, tôi chào đời. Lúc đó, những người anh em đi theo bố tôi để làm công việc lâm tặc có nói rằng: Không thể làm nghề trộm cướp cả đời được, thà bây giờ làm 1 vụ lớn rồi nghỉ, còn hơn là chộp giật mãi thì cũng chẳng thể nào đủ tiền mà an nhàn cả đời. Bố tôi suy nghĩ lắm, ông định bụng sẽ mở một xưởng làm đồ gỗ mỹ nghệ. Nhưng nếu mở xưởng, tiền tiết kiệm sẽ chẳng còn là bao. Lỡ chẳng may công việc làm ăn không thuận lợi, gia đình ắt sẽ phải khốn đốn một phen.
Kể đến đây, Hải ngắt ngữ, cậu ta lại đem chiếc điếu cày ra để làm một hơi thuốc nữa. Lần này, cậu ta chỉ thở dài, khuôn mặt như đang tiếc nuối cho những năm tháng xưa cũ của cuộc đời. Hải bồi hồi,
- Cuối cùng, bố tôi cũng quyết định sẽ làm một vụ lớn. Kể từ lúc ấy, bố tôi đi suốt, có những lần phải 4-5 tháng mới về nhà.
Mẹ tôi khi ấy ở dưới xuôi 1 mình thì bị đồn là có nhân tình bên ngoài. Chẳng biết những lời thiên hạ nói là thật hay không, nhưng mẹ tôi cũng chẳng phản bác, chẳng thừa nhận.
Chuyện này dần dần cũng bị nhiều người trong làng biết đến. Cho đến khi mọi việc đến tai ông nội tôi, ông đã khăn gói lên tận rừng để tìm bố tôi về. Nhưng đáng tiếc, đấy cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông nội.
Mắt Hải đỏ hoe, có lẽ chỉ cần thêm một chút xúc cảm nữa là cậu ta òa khóc. Tôi biết lúc này Hải nặng lòng vô cùng, nhưng cũng chẳng biết phải nói gì ngoài im lặng tiếp nghe cậu ta thuật lại về cuộc đời...
- Ông nội tôi khi sắp tìm được con trai thì mắc chứng sốt rét, mà cái giống sốt rừng thì khó chữa lắm. Lúc phát hiện ra, ông nội tôi đã dần chuyển nặng, bố tôi tức tốc đưa ông xuống bệnh viện tỉnh để chạy chữa nhưng không kịp.
Ông trút hơi thở cuối cùng khi vừa ra khỏi bìa rừng, cũng chẳng kịp nói gì với bố tôi.
Sau đám tang của ông nội không lâu, bố mẹ tôi ra tòa để ly hôn vì khi ấy cả làng cả xã đã gán cho mẹ tôi cái mác lăng loàn.
Năm ấy, bố tôi vừa hỏng mất vụ làm ăn lớn, gia đình lại tan nát, ông đâm chán, bỏ vào Sài Gòn làm ăn. Biệt tăm biệt tích hơn 20 năm, lúc bố tôi trở về Hà Giang, cũng là lúc tôi đã xuống Thái Bình làm việc. Vì muốn được gặp lại con, mẹ tôi đã cùng ông đi ô tô xuống tận Thái Bình. Nhưng không may, khi dừng xe ở đầu đường, bố mẹ tôi xuống đi bộ thì bị xe chở gỗ cán qua người.
Đến đây, mặt Hải tái nhợt, ánh mắt của cậu ta trùng xuống.
- Về chịu tang không lâu, tôi được một người bà con dắt đi xem bói. Vừa tới nơi, cô đồng đã bảo với tôi rằng có mấy vong đi theo. Người thì trông giống như tay giang hồ chợ búa, người thì già lắm rồi, người thì ăn chơi sành điệu, đồ đạc trên người trông rất thời thượng.
Cô đồng ấy thử gọi, nhưng chẳng có vong nào chịu lên. Cô ta bèn lấy một quả cau, đưa vào giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ. Sau đó cô ta bắt đầu khấn vái, được chừng mươi phút thì cô ta lấy một con dao nhỏ. Cô ta bảo tôi tự cắt một vệt nhỏ ở đầu ngón tay rồi nhỏ máu lên trên quả cau.
Tôi ban đầu cũng sợ, nhưng người bà con cứ bảo tôi phải làm theo, thế là đành phải làm. Xong xuôi, tôi thấy cô đồng bắt đầu bổ qua cau ra làm đôi, cô ta ngắm nghía kỹ lắm. Tôi cũng chẳng rõ cô ta định làm gì, chỉ thấy người bà con chắp tay vái lậy liên tục.
Câu chuyện của Hải khiến tôi tập trung cao độ. Thỉnh thoảng, Hải lại đá mắt ra phía cửa, sau đó mới tiếp lời.
- Cô đồng sau khi quan sát kỹ lưỡng quả cau, cô ta bảo với người bà con của tôi rằng. Hiện tại tôi có 4 vong đi theo, tất cả đều là người nhà, hai nữ hai nam. Nhưng một trong ba người đấy lại có nghiệp chướng vô cùng nặng nề, sợ rằng sau này sẽ khiến gia đình phải gặp một phen thất điên bát đảo.
CHAP 4 |
Người bà con của tôi nghe đến đây thì kinh hãi lắm, bà ấy muốn nhờ cô đồng giúp nhưng cô đồng từ chối thẳng thừng. Cô ta đuổi tôi cùng người bà con về. Trước khi chúng tôi rời đi, cô ta chỉ để lại một bài thơ rằng:
Lên rừng xuống biển lênh đênh
Kiếp người cứ thế chênh vênh giữa dòng
Trời cao vẫn chẳng cho xong
Đọa đầy khổ ải long đong muôn phần
Có trách thì trách tại thân
Đảo điên sơn cốc đình thần sơn trang
Đời này gánh nghiệp muộn màng
Đời sau ngấn lệ nghĩ càng thêm đau
Thôi thì nếu biết bảo nhau
Cúi xin Tứ Phủ trước sau dập đầu
Hành thiện phát thực xây cầu
Đền lại tội lỗi chẳng đâu là thừa
Hải tâm đắc bài thơ cậu ta vừa đọc lắm, mặc dù biết rằng ẩn ý của bài thơ này muốn nhắc tới việc phá rừng làm kinh động tới đình thần sơn trang của bố mình nên ông mới phải trả nghiệp, phải nhà tan cửa nát, đến mạng sống cũng chẳng giữ được.
Nhưng kỳ thực, Hải cũng không biết phải làm gì để đền tội cho bố. Cậu ta nói rằng, vế sau của bài thơ ám chỉ rằng cậu ta phải đi kêu cầu đình thần Tứ Phủ, phải hành thiện tích đức. Nhưng Hải không có ai dẫn dắt, chẳng biết kêu cầu như nào, cậu ta chỉ có thể sống một cách lương thiện để cho nhẹ lòng.
Hồi lâu sau, khi câu chuyện của Hải dần trầm lại để nhường chỗ cho tiếng mưa ngày một lớn ở bên ngoài, Hải bảo tôi nghỉ trước để hôm sau còn đi làm, cậu ta sẽ tự dọn dẹp 1 mình.
Tôi cũng mệt, cái thức uống có cồn nó bắt đầm ngấm vào người khiến cho cơ thể rệu rã. Nằm lên giường, tôi vắt tay lên trán suy nghĩ về câu chuyện mà Hải vừa kể, phải chăng trên đời này quả thật có thứ gọi là nghiệp chướng. Cuối cùng, tôi vẫn chưa kịp hỏi cậu ta về bà cụ trước cửa nhà.
Cơn mưa ở bên ngoài vẫn đang rả rích, thứ âm thanh của đất trời ấy cứ đều đều như đang du tôi chìm dần vào giấc ngủ. Tôi với tay lấy chiếc điện thoại, đã hơn 12h giờ khuya, giấc ngủ cứ thế tìm đến tôi lúc nào cũng chẳng biết nữa.
Bất chợt, tiếng sấm rền vang làm khuynh đảo cả một vùng trời. Tôi giật mình tỉnh dậy, màn đêm tăm tối vẫn đang bao quanh, tôi định bụng sẽ đi uống nước rồi ngủ tiếp. Nhưng khi vừa đi qua cửa chính của căn nhà, tôi nghe có tiếng gọi cửa thều thào. Nó đan xen với tiếng mưa giông nghe thực ma mị.
- Mở cửa, mở cửa cho mẹ Hải ơi...
Khi thần trí tôi vừa định hình được âm thanh bên ngoài ấy, tôi trừng mắt nhìn vào cánh cửa gỗ, hai chân như trôn lại dưới đất, không tài nào nhấc lên được.
Tôi ú ớ gọi Hải, nhưng cố gắng đến mấy thì cũng chẳng thể gọi thành tiếng. Bấy giờ, tôi cảm giác có đôi phần sợ hãi, nhưng kỳ thực là chẳng thể làm gì được. Tiếng gọi kia vẫn không ngừng, từng câu, từng câu, lặp đi lặp lại ngay bên tai
- Mở, mở cửa cho mẹ, Hải, Hải ơi, mở cửa cho mẹ.
Tôi lấy hết sức bình sinh, nhấc chân lên để chạy ra bật điện.
May mắn thay, mọi thứ đã bình thường trở lại, căn phòng sáng bừng lên trước mắt. Đầu tôi đau như búa bộ, tôi tự nhủ phải chăng vừa rồi chỉ là do say quá mà tự nghĩ ra.
Nhưng làm sao có thể như vậy được, mọi thứ vừa xong đều vô cùng chân thực. Bán tín bán nghi, tôi đi gần ra phía cửa, ghé tai sát vào chiếc cửa gỗ đã có phần mục rũa. Chẳng có gì lạ, vẫn nghe thấy tiếng mưa ở bên ngoài.
Tôi quay người đi, nhưng chỉ được vài bước chân, tôi bất giác nghe thấy có tiếng gõ cửa dồn dập, âm thanh giống hệt với đêm hôm trước. Lần này thì chắc chắn không thể nào là say, là ảo giác nữa rồi. Tôi quay vào phòng Hải, toan gọi nó dậy để xem ai gõ cửa, dù ma hay người thì lần này tôi cũng muốn biết một cách rành mạch.
Vừa mở cửa phòng, tôi thất kinh khi thấy Hải đã ngồi dậy trên giường, ánh đèn phòng ngoài lờ mờ hắt vào bên trong, nó khiến tôi thấy rõ được cặp mắt không tròng của Hải. Cậu ta ngồi im bất động, tôi như chết lặng, càng không dám tiến vào trong phòng hay gọi Hải.
Bất giác, Hải rú lên một tiếng kinh hãi rồi nằm vật ra giường. Bấy giờ tôi mới định thần lại, toàn thân run rẩy chạy vào bên trong. Tôi lấy hết can đảm lay Hải dậy, nhưng khi vừa chạm tay vào cậu ta, Hải lập tức nhoẻn miệng cười với tôi, 2 mắt cậu ta vẫn nhắm nghiền. Kinh hãi, tôi ngã vật ra phía sau. Đột nhiên, Hải choàng dậy, cậu ta lao xuống giường, hai tay bóp chặt lấy cổ tôi.
Lại một tiếng sấm nữa dội đến, tôi ngồi bật dậy, thì ra những gì vừa xảy đến chỉ là một giấc mơ. Quả thật là một phen kinh hãi, tôi với tay lấy điện thoại, lúc này cũng đã quá 2h sáng. Bật điện, tôi đi tìm cái điếu cày để cho đầu óc được thư giãn. Nhưng quái thật, tôi tìm quanh nhà mà chẳng thấy nó đâu. Rõ ràng trước khi 2 thằng đi nghỉ, Hải vẫn để cái điếu ở phòng ngoài.
Tôi đảo mắt ngược xuôi một vòng, đúng khi ấy thì lại nghe thấy tiếng rít điếu từ bên ngoài vọng vào. Tôi tinh lắm, vì là cái giống sành hút, thế nên tiếng của điếu nào tôi nghe là biết ngay, vừa rồi chắc chắn là điếu của Hải, chẳng lẽ cậu ta lại để điếu ở ngoài cửa.
Không do dự, tôi lấy chìa khóa mở cánh cửa gỗ, cái điếu quả thực nằm ở bên cạnh cửa. Nhưng trời đang mưa to thế này, làm gì có ai tự nhiên đi vào cái ngõ vắng tanh vắng ngắt để hút trộm điếu cày.
Thôi thì trong cơn thèm thuốc, tôi cứ mặc kệ, châm lửa rồi làm một hơi đã. Khi vừa nâng điếu lên để rít, tôi lờ mờ thấy hình dáng của 2 người đang vội vã đi tới từ phía đầu đường. Trông dáng dấp thì có vẻ như tầm trung tuổi, tôi thì cứ nghĩ là hàng xóm đi làm về khuya nên không mấy để tâm. Ấy vậy mà, khi tôi rít xong hơi thuốc lào, 2 người đó đột nhiên dừng lại giữa đường, không thấy di chuyển tiếp. Trời thì mưa như trút nước, hai người này chẳng nhẽ đang tìm thứ gì hay sao..
CHAP 5 |
Dưới ánh sáng vàng vọt của điện đường, tôi cố nhìn thật kỹ xem 2 người kia là ai, đang muốn làm gì. Và đúng vào lúc này, tôi chợt nhận ra hai người đó đang nhìn chằm chằm về phía tôi. Linh cảm mách bảo đây chẳng phải điều tốt đẹp gì, tôi lập tức đứng dậy đi vào trong nhà và cẩn thận khóa cửa lại.
Vào nhà, tôi ngồi ngả lưng trên cái ghế gỗ do Hải tự đóng. Tôi chợt nhớ ra những gì mà cụ Hướng nhắc tôi khi còn ở Hà Nội. Lập tức, tôi rút điện thoại ra để xem lịch âm, hôm ấy đúng ngày mùng 7. Nghĩ ngợi một hồi, tôi định bụng sẽ sắp xếp đồ đạc lên công ty ngủ một hôm.
Bởi lẽ, những gì vừa ra ban nãy, từ giấc mơ cho tới 2 người đứng ở bên ngoài, nó đủ khiến cho tôi biết rằng lời cụ Hướng nói là đúng. Nghĩ tới đây, tôi không trần trừ, liền đi ngay vào phòng sắp máy tính cùng 1 bộ quần áo rồi bỏ vào ba lô. Tôi rút điện thoại ra, nhắn cho Hải một tin rằng mình sẽ lên công ty vì có việc đột xuất. Nhưng khi tin nhắn vừa gửi đi, Hải liền từ trong phòng nói vọng ra:
- Đừng đi giờ này, giờ cậu mà đi là sẽ gặp chúng nó đấy.
Chúng nó là ai cơ? Mà sao giờ này Hải vẫn còn thức, rõ ràng vừa nãy khi ra hút thuốc, tôi ngó vào phòng Hải thì thấy điện đã tắt tối om rồi cơ mà. Khi đầu óc tôi vẫn còn đang mơ hồ, Hải liền bước ra phòng ngoài. Cậu ta thở dài một tiếng:
- Thôi, giờ tôi nghĩ chắc cũng phải nên nói thật với cậu. Có một chuyện này mà từ khi cậu đến đây ở, tôi đã giấu cậu Quang ạ.
Tôi ngờ vực hỏi:
- Chuyện gì, ý cậu là sao?
2 mắt của Hải nhìn xuống đất, hình như cậu ta không dám đối diện với tôi. Hải từ từ nói,
- Thật ra trước đây, ngay sau khi từ chỗ nhà cô đồng nọ trở về, người bà con của tôi có đi xem bói ở một nơi khác nữa. Ông đấy bảo rằng khi bố tôi mất, trong lòng vẫn còn quá nhiều oán niệm, không thể siêu thoát, sợ rằng sau này sẽ trở thành ác linh, quấy rối gia trung, làm hại đến những người máu mủ.
Sau khi biết được điều đó, người bà con của tôi lập tức đem câu chuyện đi làm quà cho những người trong họ. Lâu dần, họ hàng từ từ xa lánh tôi, họ gần như không còn muốn qua lại. Đơn giản, họ nghĩ rằng chỉ cần không còn nặng tình nặng nghĩa thì sẽ trở thành người dưng, sẽ không bị vong hồn của bố tôi làm hại. Cũng chính vì thế, tôi mới xin được xuống Thái Bình để tiếp tục làm việc. Bây giờ, tôi gần như đã trở thành kẻ không người thân, không quê quán.
Ngay sau những lời nói này, trạng thái khuôn mặt của Hải dần trở nên nghiêm trọng hơn. Cậu ta thở dài một tiếng rồi mới lại nói tiếp:
- Tôi cứ tưởng rằng khi trốn xuống đây thì cuộc sống của mình sẽ được yên bình. Nhưng mà không Quang ạ.
Khi trở lại Thái Bình được độ dăm bữa, tôi thấy trong nhà bắt đầu có những hiện tượng kỳ lạ. Tính tôi ngăn nắp lắm, đồ đạc tôi để ở đâu là y như rằng khi sử dụng xong tôi lại để nguyên chỗ cũ. Ấy thế mà có nhiều lần, tôi tự nhiên thấy đồ trong nhà bị thay đổi vị trí. Điển hình như cái điếu cày này, tôi chẳng bao giờ để nó ở bên ngoài, cạnh cửa ra vào. Đấy thực ra là thói quen của bố tôi.
Đến đây, Hải bắt đầu ngập ngừng, cậu ta nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc,
-Không biết cậu có tin không, nhưng tôi thật sự đã gặp ma ở trong ngôi nhà này. Trước đây, có lắm hôm đi làm về muộn, tôi thường thấy có bóng người lảng vảng ở gần nhà. Nhưng cứ hễ tôi đi gần lại, cái bóng ấy lại biến mất một cách dị thường. Chưa kể đến là nhiều đêm, thường hay có tiếng gõ cửa. Mấy lần tôi bực, ra mở cửa bên ngoài thì lại chẳng thấy có ai.
Tôi cũng đoán già đoán non là mình gặp ma, ban đầu thì thấy có phần hơi sợ, nhưng lâu dần thành quen, tôi cũng chẳng để ý. Duy chỉ có 2 lần, tôi nằm mơ thấy bố về và bảo muốn đưa tôi đi lấy vàng.
Câu chuyện đang bắt đầu tới hồi gay cấn, Hải lại dừng đột ngột, cậu ta lôi một bức thư tay ở trên kệ sách xuống và đưa cho tôi xem. Bức thư này đại khái có nói rằng, trước khi thực hiện phi vụ trộm rừng cuối cùng. Bố Hải có giấu một số vàng ở trên núi, chỗ tài sản này là để đề phòng nếu trong chuyến đi ông có mệnh hệ gì thì đời sau còn có cái để trang trải. Nhưng ở phần chỉ dẫn, bức thư lại viết một cách vô cùng khó hiểu, nó là một bài thơ khuyết chữ, Hải nói rằng đã đọc nó đến cả nghìn lần rồi nhưng không hiểu. Sau khi tôi xem xong bức thư, Hải lại tiếp tục câu chuyện:
- 2 lần mơ thấy bố, tôi thấy mọi thứ đều thật lắm. Tôi đèo bố trên chiếc xe của mình, cả hai xuất phát từ thành phố Thái Bình. Và lần nào, tôi với bố cũng đều bị một chiếc xe gỗ cán chết khi vừa ra khỏi thành phố. Kỳ lạ hơn, khi giấc mơ kết thúc, tôi đều tỉnh dậy ở gần đền Trần, thuộc địa phận xã Hưng Hà. Cơ thể của tôi đều không sao, xe cộ cũng chẳng vấn đề gì, có mỗi trên ngón tay là thấy có mọc một mụn ruồi son. Đây, cậu xem, hai lần mỗi lần một cái đây này.
CHAP 6 |
Nói rồi Hải đưa tay ra cho tôi xem, quả thật ở trên ngón tay trỏ của cậu ta có hai nốt ruồi son, màu sắc rất đậm. Tôi bèn hỏi Hải rằng, 2 cái nốt ruồi này có ý nghĩa gì không? Hải chỉ lắc đầu ngao ngán, chính cậu ta cũng chẳng biết rõ nữa. Chợt, mắt Hải sáng bừng lên, cậu ta kể,
- Có 1 lần, tôi ngồi uống trà đá ở gần đền Trần, hôm đấy đi lễ cùng mấy chị ở phòng hành chính nhân sự. Vô tình, có ông bác tầm ngoài 50 tuổi nhìn thấy 2 nốt ruồi son của tôi. Ông bác bảo tôi là người có số được cưu mang bởi phật thánh, đáng nhẽ đã phải chết đến 2 lần. Nhưng cả 2 lần đó, tôi đều được che trở, cứu mạng. Ông bác đó có cho tôi SĐT, còn dặn khi nào mà thấy điều lạ, không biết phải xử trí thế nào thì gọi, mà lại phải gọi vào ban đêm, ban ngày ông ấy bận.
Khi Hải vừa kể tới đây, trời bất đầu nổi gió, cơn giông bên ngoài tưởng đã ngưng từ bao giờ nay lại cuồn cuộn đến kinh người. Chiếc cửa sổ bằng gỗ ở hông nhà đột nhiên bị bật ra, cơn cuồng phong liền ập vào bên trong, đèn điện nhấp nháy mấy hồi rồi vụt tắt. Hải đứng dậy, cậu ta lọ mọ đi tìm chiếc đèn dầu. Khi ánh lửa yếu ớt được thắp lên, tôi vô tình bắt gặp ánh mắt có phần lo lắng của Hải.
-Con ơi, mở cửa, mở cửa cho mẹ...
Tiếng gọi yếu ớt từ bên ngoài vọng vòng, âm thanh ngắt quãng nghe thật não nề. Tôi nhìn Hải, cậu ta ra hiệu cho tôi giữ im lặng.
- Con ơi, mẹ, là mẹ đây, cứu mẹ với, Hải ơi..
Tôi không biết cảm giác lúc ấy của Hải như nào, còn về tôi thì có phần như đang rơi vào cảnh mộng mị, mọi thứ cứ hư hư thực thực. Đảo mắt một vòng, tôi vô tình thấy ở ngoài cửa sổ như có ai vừa vụt qua. Tôi cố nhìn kỹ lại một lần, quả thực là không chỉ 1, mà có tận 2 người cứ thập thò lúc ẩn lúc hiện. Thất kinh, tôi liền với tay chỉ cho Hải, cậu ta hình như không quan tâm mấy. Hải nói với tôi bằng giọng bình tĩnh:
- Kệ nó, đừng quan tâm nhiều, mụ mị hết đầu đấy, cứ ngồi im đi, nó trêu một lúc qua 3h sáng là hết thôi.
Tôi và Hải lại im lặng, một lần nữa, tiếng gọi ở bên ngoài lại vọng vào, nhưng lần này, âm thanh ấy thảm thiết đến cùng cực:
- Hải, mở cửa cho mẹ, mày không mở ra là bố mày giết mẹ đấy, mở cửa, mở cửa con ơi...
Lần này hình như Hải có chút do dự, tôi thấy cậu ta đứng ngồi không yên, sự bình tĩnh nhanh chóng không còn trên khuôn mặt. Hải giường như dần hiểu ra chuyện gì đó, cậu ta định ra ngoài mở cửa. Tôi thấy thế thì quát ngay:
-Này, cậu định làm gì?
Hải sựng người, cậu ta quay lại nhìn tôi với ánh mắt do dự. Nhưng cuối cùng, Hải vẫn quyết định ra mở cửa. Lạ thay, khi cửa vừa mở, chỉ thấy có một luồng khí lạnh đến thấu da thấu thịt từ bên ngoài tràn vào. Còn lại, chẳng có sự lạ gì, bốn bề vẫn là những cơn bạo vũ cuồng phong đang ầm ầm nổi lên.
Sau khi đóng cửa lại, Hải quay vào ngồi với tôi, nhưng khuôn mặt cậu ta lúc này lạ lắm, sắc diện đỏ bừng lên như kẻ say rượu. Hải quay sang phía bên tay phải, mắt cậu ta từ từ nheo lại, người hơi ngả ra phía sau, cậu ta đột nhiên nói,
- Mẹ đấy à, mẹ về đấy à, mẹ có nhận ra con không...
Tôi nghe Hải nói thế thì sợ toát mồ hôi hột, chả nhẽ cậu ta lại đang nói chuyện với mẹ thật hay sao. Vừa nghĩ đến đây, Hải đã lại cho tôi thêm một phen kinh hãi,
- Này, mẹ tôi đấy, cậu chào mẹ tôi một câu.
Hải nói với giọng thật thà lắm, hình như cậu ta không hề có ý đùa cợt. Thấy tôi tái mặt, Hải lại nói tiếp:
- Mẹ tôi mà, sao ngồi im thế, chào hỏi một câu thì mất gì đâu.
Tôi chột dạ, cũng trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, tôi đành chiều theo ý Hải. Tôi gật đầu và chào hỏi về phía bên cạnh Hải. Cậu ta tỏ ra ưng ý lắm, ngay sau đó, Hải lấy một cốc nước rồi đặt trên bàn, cậu ta nói sang bên cạnh:
- Mẹ uống nước đi, mẹ đi đâu sao lại về muộn thế này...
Căn phòng trở nên yên ắng lạ thường, chỉ thấy Hải ngồi nhìn về phía bên cạnh rồi gật đầu như thể đang chăm chú nghe một câu chuyện. Với tôi, những giây phút này vô cùng quỷ mị. Tôi không dám hé răng nửa lời, cũng không dám nhìn thẳng về phía đối diện. Ánh mắt tôi cứ đảo vòng quanh, cho đến khi dừng lại ở cốc nước trên bàn, hình như nước đang tụt đi thì phải…
Bất ngờ, Hải đứng dậy, cậu ta tiến vào cửa phòng ngủ, tôi thì vẫn ngồi lại ở bên ngoài, chỉ dám đưa mắt nhìn theo mà thôi. Hải đứng đó hồi lâu, sau đấy cậu ta đóng cửa phòng rồi quay lại chỗ tôi, cậu ta nắm chặt tay tôi và bảo:
- Dắt xe ra ngoài, nhanh lên, đi lên công ty, ma thật đấy không đùa được đâu.
Tôi vội vàng làm theo những gì Hải bảo. Giữa cái trời giông bão, hai thằng tôi vội vã lên xe bỏ đi, phía sau chỉ còn nghe thấy tiếng cười khanh khách phát ra từ phía căn nhà. Đi được một đoạn, mắt tôi bỗng dưng mờ đi, phía trước có làn sương trắng mờ mờ đục đục, tôi không nhìn rõ nữa, tay lái có phần chệch choạc. Hải ngồi sau biết ý, cậu ta vỗ vai tôi,
-Này, cẩn thận, nhìn đường vào, ngã bây giờ, tỉnh táo lên.
Tôi bừng tỉnh, con đường phía trước lại rõ mồn một trước mắt, tôi hỏi Hải,
-Đi đâu bây giờ Hải ơi,
Hải suy nghĩ một hồi, cậu ta bảo tôi đi thẳng đến huyện Hưng Hà rồi tính tiếp. Dọc đường, phải đến vài lần tôi mất tập trung, lúc thì mờ mắt, lúc thì nghe như có người trò chuyện bên tai, lúc thì thấy có ánh sáng le lói bên đường. Nhưng cũng may, Hải đều biết ý đánh thức tôi khỏi những mê man ấy. Hải bảo rằng, ấy là bị ma che mắt, ma dắt, nếu không tỉnh táo kịp thời có thể tai nạn mà chết dọc đường.
Vừa đến đầu Huyện, cả hai thằng tôi dừng xe ở một quán ăn đêm, cơ thể có chút mệt mỏi, Hải gọi hai bát bún và chai rượu, nhấp ngụm rượu nếp thơm lừng, Hải bảo với tôi,
-Sợ không, vừa nãy ở nhà là ma thật đấy, tôi sợ lắm nhưng phải bình tĩnh rồi mới tìm cách đưa cậu ra ngoài.
Tôi tò mò hỏi,
-Thế cậu nhìn thấy mẹ thật à ?
Hải mặt căng thẳng,
-Ừ, nhìn thấy thật đấy, nhưng tôi có linh cảm đấy không phải là mẹ tôi. Mọi thứ trước mắt lúc đó nó cũng mập mờ, chẳng rõ ràng cho lắm. Với lại, vài hôm trước, tôi có nằm mơ thấy mẹ, mẹ tôi bảo rằng đúng tối mùng 7 âm không được ở trong nhà. Nhưng vì là mơ, với lại có cậu ở cùng nhà, tôi thiết nghĩ là sẽ chẳng có vấn đề gì, đến bây giờ thì tôi mới thấy sợ đây.
Hai thằng tôi nhâm nhi thêm vài ly rượu cho bình tĩnh trở lại, tôi cũng hỏi Hải là bây giờ nên đi đâu, làm gì, hay là đợi trời sáng rồi về nhà. Hải giường như đã có phương án, cậu ta bảo tôi ăn xong thì đi đến chỗ gần đền Trần. Khi tới nơi, Hải gọi điện cho ông bác mà cậu ta kể hồi tối. Điện thoại đổ chuông hai lần nhưng không ai nghe máy, đến lần thứ ba thì có giọng phụ nữ,
-Alo, ai đấy
Hải nhanh nhảu tiếp lời,
-Cho cháu hỏi đây có phải số điện thoại của bác Quất không ạ ?
Đầu dây bên kia vọng ra tiếng quát uy dũng của người phụ nữ lực điền,
-Ông Quất ơi, nửa đêm nửa hôm có thằng nào gọi điện cho ông đây này.
Hải nhìn tôi cười, hai chúng tôi chờ một lát thì có tiếng đàn ông ở đầu dây bên kia,
-Ai đấy, sao có số điện thoại của tôi mà gọi lúc giữa đêm.
Nhanh trí, Hải đi vào vấn đề ngay,
-Chào bác, cháu Hải, từng gặp bác ở đền Trần, bác còn nhớ không ?
Đầu dây bên kia hồ hởi,
-À, nhớ ra rồi, gặp vấn đề rồi đấy phải không, qua nhà tôi đi, nhanh nhé, để tôi nhắn địa chỉ, vợ tôi đang thổi xôi đây, qua đây uống rượu.
Thế là hai chúng tôi lên đường đi vào thị trấn Hưng Hà, đường vào bác Quất này khó nhớ lắm, tìm mãi mới được, giữa đêm chẳng có ai để hỏi nên lọ mọ mãi chúng tôi mới tới nơi. Vừa gặp nhau ở ngoài cổng, bác Quất đã nói với Hải,
-Bố cậu vừa về thăm cậu đấy à, trông mặt này là biết vừa chạy quỷ đến đây nhỉ. Ở lại thêm chút nữa khéo đi gặp các cụ rồi đấy. Vào đây, vào uống rượu xôi gà.
Lời nói của bác Quất làm cả tôi và Hải đều bất ngờ, chúng tôi tròn mắt nhìn nhau. Bác Quất cười rồi giục cả hai vào nhà cho đỡ mưa. Trên chiếc sập gỗ, bác Quất bày biện cả một mâm xôi gà đầy đặn, bác cẩn thận rót rượu cho hai đứa tôi rồi mới bắt đầu mở lời,
-Cậu Hải này thì tôi có gặp qua một lần, thú thực thì cũng khá bất ngờ về cậu. Trần đời hiếm ai mà khi đứng trước cửa tử lại được cứu đến đôi ba lần. Nhìn mặt cậu tôi đoán cũng là người có ăn có học, sống thiện tâm thiện đức, nhưng bố mẹ cậu thì chắc không như vậy rồi. Cậu thử đọc ngày tháng năm sinh, tôi muốn xem qua cho cậu một quẻ.
Sau khi Hải đọc ngày tháng năm sinh cũng như giờ sinh của bản thân, bác Quất dùng ngón tay bấm độn, khuôn mặt suy đăm chiêu suy nghĩ, thỉnh thoảng bác tặc lưỡi vài cái ra vẻ tiếc nuối lắm. Nghiền ngẫm tới nửa giờ đồng hồ, bác Quất vỗ tay vào đùi khoái chí,
-Tôi xin lỗi cậu trước khi nói, nhưng cho tôi hỏi, liệu có phải bố cậu là hạng lục lâm thảo khấu, không thì chí ít cũng là kẻ lâm tặc trộm rừng phá cây đúng không?
Hải ngập ngừng, cậu ta hình như có vẻ tự ti,
-Vâng, bố cháu trước đây từng vào rừng buôn gỗ lậu, tìm gỗ quý để bán xuống dưới xuôi. Cháu là người gốc Hà Giang bác ạ.
Bác Quất cười rồi lắc đầu,
-Không, cậu đâu phải người gốc Hà Giang, cậu sinh ra và lớn lên ở đấy, còn về tổ tiên dòng tộc, tôi nghĩ là cậu là người Hoa chạy nạn sang đây.
Hải bất ngờ lắm, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hãi, Hải bộc bạch,
-Sao bác lại biết được đến như vậy, cháu quả thật là người gốc Hoa, dòng họ của cháu phát tích ở Liêu Ninh, sau này chạy nạn xuống phía Nam, đến đời cụ thì sang đến đất Việt, cụ tổ thành gia lập thất và lấy vợ người Việt. Nhưng vì khác biệt văn hóa, cuộc sống có phần khó khăn, thế nên cụ tổ lại tìm đường về nước, để lại con cháu ở đất Việt. Mãi đến sau này, mẹ cháu kể lại thì cháu mới biết chuyện, còn lại thì không rõ cho lắm.
Hóa ra Hải là người gốc Hoa, không rõ rằng bác Quất này là người như thế nào mà lại đoán biết được cả dòng họ của một con người. Nghe Hải nói xong, bác Quất đứng dậy đi ra phía cửa, đưa ánh mắt nhìn vào hư vô…
-Tôi tiếc cho cậu, tiếc là cậu không biết rõ về nguồn gốc gia thế của mình. Theo như quẻ tôi bốc, cậu không chỉ đơn thuần là một người Hoa bình thường. Tôi đồ rằng, cậu là con cháu hoàng tộc, hay chí ít cũng là người thuộc dòng dõi được vua ban họ, áo gấm thêu rồng. Nếu như phát tích ở Liêu Ninh …
Đến đây thì bác Quất dừng lại không nói thêm gì, bác tỏ ý muốn giữ kín những gì mà bản thân đang phỏng đoán. Quay lại sập gỗ, bác Quất rót liền một ly rượu đầy, sau đó bác mời Hải,
-Uống đi, uống say rồi nói cho thật, nếu hôm nay cậu không nói thật về gia thế của mình, ta không giúp được cậu đâu. Theo như ta tính toán, chỉ còn độ trên dưới 5 ngày nữa, vong linh đi theo cậu sẽ nhập quỷ. Lúc ấy thì ta có muốn cũng chẳng thể làm gì được.
Một hơi hết ly rượu đầy, Hải suýt xoa một tiếng, hình như lần này cậu ta đã bị nói trúng tim đen nên mới cười phá lên một tiếng. m thanh đó ẩn chứa là sự phẫn uất, sự đau đớn,
-Đúng, dòng họ của cháu là hoàng thân, khi quân đại Thanh tiến đánh Sơn Hải Quan, giải vây Ngô Tam Quế, mở đường đánh lên Bắc Kinh, tổ phụ là Đa Nhĩ Lộc, cháu của viên phụ chính Đa Nhĩ Cổn đã có công lớn, nên sau này khi đại công cáo thành, được phong hầu và làm tới quan tam phẩm trong triều. Trải qua các thời kỳ binh biến loạn lạc, con cháu dần di cư xuống phía Nam, rồi mới sang đến đất Việt để định cư. Hiện tại thì ở nhà cụ cháu vẫn còn lại bản chép tay về gia phả và một miếng ngọc bội do tổ phụ để lại. Nhưng thời kỳ đầu khi cụ cháu sang nước Nam, vì khó khăn nên đã bán miếng ngọc cho một người ở Hà Nội. Hiện tại chỉ còn lại bản gia phả chép tay mà thôi.
Bác Quất nghe được những lời này thì cảm thán,
-Quả thật không ngờ, từ triều đại nhà Thanh ở bên Tàu đến nay, đã hàng trăm năm trôi qua, ấy vậy mà dòng họ nhà cậu vẫn còn lưu giữ được gia phả, vẫn biết được tiên tổ của mình là ai, phải nói là kỳ tích. Nhưng cũng tiếc cho dòng họ này, vốn là hoàng thân quốc thích mà hiện tại con cháu lại lưu lạc, kẻ thì chết trẻ vì nạn, kẻ thì khốn khó trăm đường, tiền nhân ở dưới suối vàng chắc cũng chẳng thể nhắm mắt một cách an lòng.
Nói đoạn, bác Quất lấy từ trong tủ gỗ ra một cuốn sách đã cũ. Theo như bác Quất nói thì trên này có ghi chép lại một số điều đặc biệt trong kinh dịch. Phần nào có thể đoán biết được tai họa âm dương, nhân quả thiên định. Bác Quất cẩn thận dở từng trang sách, ánh mắt tập trung cao độ. Hồi lâu, bác Quất quay sang nói với Hải,
-Hôm đầu gặp cậu, tôi có reo cho cậu một quẻ, kết hợp với những gì hôm nay tôi biết được từ cậu, từ lá số tử vi của cậu, có thể phần nào phán đoán rằng. Trong nhà cậu có người đắc tội với thần thánh ở đại ngàn, chưa kể đến là dùng tiền bất chính vào những việc trái với luân thường đạo lý. Lúc người ấy chết oán hận xung thiên, tà khí bất tan, có thể nhập ma hóa quỷ mà làm loạn nhân gian. Ta đoán biết ấy là bố của cậu, những sự việc hôm nay cậu gặp, nó cũng chỉ là những thứ khởi đầu, nếu trong năm ngày tới, vào độ 13 âm lịch, khi trăng tròn, âm khí hưng thịnh, lúc ấy mới quả thực là đáng sợ muôn phần.
Nãy giờ, khi nghe bác Quất nói, Hải đều đăm chiêu suy nghĩ về điều gì đó. Hai tay cậu đan vào nhau để lộ rõ sự lúng túng, phiền muộn. Đến nước này, có lẽ chính Hải cũng không biết bây giờ cần phải làm gì để thoát khỏi những đeo bám của thứ mà cậu ta gọi là ma. Cuối cùng, Hải cũng đành nói,
-Thú thật với bác, cháu là người trần mắt thịt, cũng chẳng biết rằng suốt những năm tháng qua những thứ ma tà mình gặp có làm hại đến mình hay không. May mắn cháu biết được bác, thôi thì bác giúp cháu, xem có cách nào để thoát được ải này, bao nhiêu tiền cháu xin chịu.
Bác Quất bật cười, sự sảng khoái của bác làm bừng sáng cả gian nhà,
-Ấy chết, giúp cậu thì tôi có thể, nhưng tiền của cậu thì tôi không lấy, ấy là cái đạo của người hành thiện. Cậu xem, nếu như giúp ai tôi cũng lấy tiền, sao bây giờ tôi với vợ vẫn ở trong căn nhà cổ mục nát này. Hơn nữa, chưa chắc sức tôi đã đủ giúp được cậu, thôi thì ta cứ tính dần dần, giờ tôi muốn kiêu hồn của cụ nội cậu lên đây, không biết cậu có đồng ý không ?
Hải tỏ ra nóng lòng, cậu ta hình như rất muốn được gặp lại tiền nhân,
-Vâng, nếu có thể, bác cứ làm ngay, bác cần thông tin gì cháu sẽ đọc, cháu còn nhớ rất cụ thể.
Sau khi đã nắm bắt đầy đủ các thông tin về cụ nội của Hải, bác Quất liền nhờ vợ mình làm một mâm lễ đơn giản. Sau khi chuẩn bị đâu đấy, bác Quất lấy ra hai ngọn đèn cầy, bác thắp sáng lên rồi để vào hai bên cửa chính của gian nhà.
Tiếp tới, bác Quất rắc một ít gạo lên nền đất, bác bảo với hai đứa tôi rằng nếu như những hạt gạo này lát nữa mà đen lại thì người đến không phải là cụ của Hải.
Tôi nhanh nhảu hỏi ngay,
-Vậy thì đấy là ai hả bác,
Bác Quất bình thản,
-Là quỷ giả hình.
Xong xuôi đâu đấy, bác Quất tắt bóng đèn điện trong nhà, bác tiến tới ban thờ được đặt ở chính giữa gian phòng. Lấy 1 bó nhang lớn rồi thắp lên bát hương. Bác lẩm bẩm vài câu tiếng phạn ở trong miệng. Chừng độ mươi phút, bác Quất ngắt 3 đầu nhang ném thẳng ra phía bên ngoài, tiếp đó bác đặt từng cây nhang xuống dưới đất, đầu nhang hướng vào bên trong nhà, thứ tự nối tiếp nhau hết cây này lại tới cây khác. Khoảng chừng chục cây nhang thì dừng. Bác Quất đứng khom người, cúi đầu lạy 3 váy trước ban thờ, sau đó quay mặt ra bên ngoài, khấn năm vái rồi miệng hô to,
-Thỉnh mời vong linh Lã Thanh Phương, ứng lệnh thiên phù, hồi nhập dương thế.
Cơn mưa bên ngoài đã ngưng từ bao giờ, trời lặng gió lắm, tất thẩy bốn bề đều yên lặng. Từ xa chợt vọng lại có tiếng vó ngựa phi nước đại, bác Quất sang Hải và bảo cậu ta quỳ xuống. Ngay khi Hải vừa làm theo, chợt có tiếng tù và từ đâu vang lên nghe vô uy dũng vô cùng. Khi âm thanh ấy vừa dứt, tôi thấy lờ mờ có 3 ánh sáng lập lòe ở ngay sân nhà bác Quất. Một đốm sáng lớn màu vàng đậm, hai đốm sáng còn lại màu xanh lam chỉ lập lòe yếu ớt.
Bác Quất sang nói với Hải, bảo cậu ta mở lời chào cụ, vì dòng dõi hoàng thân, rất có thể khi chết đi đã hồi hương cố quốc và được phong tước vị dưới âm, vậy nên phải thông qua người nhà thì mới được tiếp chuyện. Hải nghe vậy thì vội vàng,
-Cụ, có phải cụ đấy không, là cháu Hải đây, cụ mở lời đi.
Ngay khi Hải vừa nói, tự dưng có giọng nói đầy đặn, oai nghiêm nổi lên cuốn theo gió mà đổ về tai,
-Bổn quan là Lã Thanh Phương, người gốc Liêu Ninh, theo cha chạy nạn sang nước Nam từ thời chiến. Sau khi chết, quy hồi cố quốc, bẩm cáo quan thần thánh thượng, được phong làm âm ti hành khiển. Nay theo sắc lệnh lỗ ban mà tới đây, xin hỏi những người phía trước có việc gì?
Quả nhiên là một hiện tượng kỳ dị, không thể ngờ rằng giữa thời buổi hiện đại lại tồn tại được thứ huyền thuật như này. Tôi còn chưa hết bất ngờ, Hải đã quay sang tôi gật đầu và nói,
-Đúng rồi, đúng giọng cụ tôi rồi.
Bấy giờ bác Quất lấy ra 3 nén hương rồi châm lên, 2 nén bác cài lên hai bên tai, nén còn lại thì cầm trên tay. Ngọn lửa ở nén hương đó bốc cháy dữ dội, thứ ánh sáng xanh lét đậm nhạt thất thường trông thực quái đản. Bác Quất hạ giọng,
-Cúi chào quan âm ti hành khiển của phương Bắc, Quất tôi là người học pháp ở nước Nam, hữu duyên gặp được người trong huyết thống họ Lã nhờ cậy giải trừ tai họa về âm phần, nay muốn nhờ quan âm ti chỉ đường soi lối, mong ngài niệm tình mà cưu mang giọt máu này của họ Lã.
Từ hư không liền dội về một trận cười hào sảng,
-Tuy rằng ta là quan âm ti, có chức sắc về âm phần, nhưng đấy là việc ở phương Bắc. Con trai ta gây ra họa ở nước Nam, nó phải chịu cơ đầy khổ ải, cháu trai phải chịu nghiệp cho cha, ấy là lẽ thường tình trong nhân quả. Ta cũng biết, con trai ta vì oán khí nặng nề mà nhập tà hóa quỷ, ấy cũng là cái kiếp số mà dòng họ ta ở nước nam phải chịu. Giờ đây, ta chỉ có thể giúp các ngươi mấy lời sau, đừng dại dột mà đấu với thứ ma tà sinh oán hận, âm lực của chúng rất khó để đàn áp. Tốt nhất, hãy xem xét mà gỡ vấn đề từ gốc rễ. Trước đây con ta từng làm hỏng vùng đất đại ngàn, gây kinh động đến tiên chúa sơn lâm sơn trang của Đại Việt, các người hãy tìm cách lên rừng, cúi lạy trước chư vị linh thần, trả lại những gì mà con ta đã lấy, như vậy thì ắt sẽ hóa giải được kiếp số, oán nghiệp cũng tiêu tan. Ta lúc ấy mới có thể về để cùng các ngươi trừng trị đứa con trai bất hiếu. Còn hiện tại, ta không thể làm thêm điều gì, con ta mắc lỗi ở nước Nam, chỉ có linh thần nước Nam mới định đoạt được âm phần của nó.
Đến đây, cây nhang ở trên tay bác Quất cũng vừa hay cháy hết, 3 ánh sáng lập lòe cũng vụt tắt. Tiếng gió rít lên từng cơn vội vã, đâu đó vẫn nghe thấy âm thanh của vó ngựa đang ngày một xa dần.
Bác Quất quay người lại, bác ra dấu cho tôi bật điện, căn nhà lại trở về với không khí ban đầu. 3 người chúng tôi ngồi trên sập gỗ, không ai nói với ai lời nào, bác Quất thì tay châm thuốc, miệng phì phèo nhả khói. Hồi lâu, bác Quất mới cất lời,
-Lần này khéo lại phải xa vợ rồi, tôi sẽ giúp anh một chuyến, nhưng được hay không thì tôi chưa biết. Tôi học đạo còn thấp, chưa chắc đã cứu nổi cái nghiệp của anh, trên đường nếu không may có mệnh hệ gì, anh cũng đừng nên oán trách tôi.
Hải im lặng, cậu ta nghe xong như vẫn thờ thẫn, có lẽ cậu ta đang suy nghĩ về những việc tiếp theo nên làm. Hải nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã, hình như cậu ấy đang nặng lòng lắm, Hải nói,
-Thôi thì cháu cũng không biết phải cảm ơn bác thế nào, cháu với gặp nhau cũng chỉ 2 lần, không biết có phải là duyên nợ hay không mà nay lại làm phiền tới bác. Cháu biết, những chuyện về tâm linh hay âm phần này nó không đơn giản. Nhưng nay cháu cũng như kẻ bơ vơ, không biết bấu víu vào đâu, xin bác cứu cho cháu, cho bố cháu nữa bác ạ.
Nói rồi Hải lập tức hành lễ dập đầu trước bác Quất, thấy Hải làm vậy, bác Quất vội vàng đỡ lấy hai tay cậu ta rồi cười móm mém. Cái điệu cười ấy thật khiến cho con người cảm thấy như được xoa dịu phần nào.
Đại khái, bác Quất nói rằng, khi đã học đạo, gặp chuyện nhỏ thì nên giúp triệt để, gặp chuyện lớn thì nên giúp hết mình, mặc dù chẳng có việc gì trên đời này là phải làm. Nhưng cái chí của kẻ tu hành là sống để cho đi, để hành thiện, nếu như thấy họa mà không giúp thì cũng chỉ là một tên phàm phu tục tử, đâu xứng với hai chữ đạo hạnh.
Theo như bác Quất tính toán, giờ cách duy nhất để giúp Hải thoát khỏi sự đeo bám của âm tà, chính là tìm về nơi bố Hải đã từng khai thác gỗ rồi mới có thể tính toán được bước tiếp theo. Mọi việc sẽ cố gắng xong trong vòng 5 ngày, trước khi âm khí của bố Hải mạnh lên, có thể sẽ phá hỏng mọi chuyện.
Nhất trí với phương án của bác Quất, Hải vội vàng viết mail xin nghỉ việc vài ngày. Tôi ban đầu không định đi cùng, vì đây là chuyện riêng của Hải, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giờ tôi về nhà Hải một mình thì quả thật là thấy rợn người, phần vì cũng tò mò, thế nên tôi đã quyết định theo chân cậu ta.
Khoảng 7h sáng, sau thời gian nghỉ ngơi ít ỏi, chúng tôi tranh thủ sửa soạn đồ đạc rồi lên đường.
Tôi với Hải ban đầu định về nhà lấy chút quần áo, nhưng nghĩ lại thì thôi, cả hai sẽ mua dọc đường vì ngại về nhà lúc này. Còn về phía bác Quất, chỉ thấy bác mang theo một chiếc balo cỡ nhỏ, tay thì cầm một chiếc túi da, bên trong chứa toàn là các giấy bùa màu sắc sặc sỡ. Đặc biệt, bác Quất đưa cho tôi một cây bút lông mới và một tấm vải lụa màu vàng có đính kim tuyến, bác dặn tôi là phải giữ cẩn thận, không được để Hải động vào, tôi không hỏi nhiều, chỉ y án làm theo.
Và cũng phải đến khi trời sáng, tôi mới thấy được nét mặt của bác Quất rất khác so với mọi người. Chỉ cần nhìn qua, người đối diện lập tức có thể cảm thấy được mươi phần thiện cảm, hay nói cách khác, đây là phúc tướng. Nhưng thỉnh thoảng, trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, tôi lại vô tình bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của bác Quất, thứ nhãn lực ấy cuồng nộ, mạnh mẽ tới mức khiến cho con người ta phải dè chừng cẩn trọng.
Chúng tôi bắt đầu xuất phát là hơn 7h, một người bạn đồng ngũ của bác Quất đã nhận lời đưa chúng tôi đi bằng xe gia đình. Dọc đường, tôi để ý thấy Hải chỉ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, sự nặng nề trong đầu óc của cậu ta cứ quanh quẩn trên nét mặt. Một người kinh qua lắm cái mất mát và tủi hờn như Hải tưởng rằng đã chai lỳ. Ấy nhưng không, có vẻ bản thân của cậu ta luôn tồn tại những mâu thuẫn, những quan điểm đối nghịch về chính số phận mang tên mình. Lắm lúc, tôi nghĩ Hải là một người con bạc mệnh, hay đúng hơn là một đứa trẻ bị bỏ rơi trong cuộc đời, bị ma lực của đồng tiền cướp mất đi hạnh phúc gia đình.
Ánh nắng sớm nhẹ nhàng từng đợt lướt qua cửa kính xe, màu sắc tươi mới ấy đang cuốn lấy chàng thanh niên Hải trẻ tuổi. Hình như, nó muốn kéo cậu ấy ra khỏi những gang màu của muộn phiền…
-Theo quan niệm tín ngưỡng của người xưa, miền sơn cước từ xưa tới nay là nơi độc địa. Sự hung hiểm ấy không đơn thuần chỉ là những loài mãnh xà dã thú, nó còn tồn tại không ít những điều huyễn hoặc về tâm linh.
Có những tích xưa kể rằng, khi quân xâm lược theo ải Chi Lăng mà tiến vào nước Nam, đoạn băng qua những nơi rừng rậm, nhiều binh lính của phương Bắc đã phải bỏ mạng vì chướng khí. Cái ấy là cách nói đại khái của sử sách về hiểm họa nơi rừng thiêng nước độc. Còn cụ thể thì dân gian vẫn cho rằng ở nơi thâm sâu cùng cốc, ngoài những ma rừng quỷ núi, còn có những vị anh linh Nam Việt cai quản, hễ có kẻ xâm phạm, ắt phải bị đọa đầy, nhẹ thì gặp dịch bệnh, nặng thì gặp mưa lũ cuồn cuộn đến mức tính mạng cũng chẳng giữ nổi. Và cũng chính vì thế, người Nam Việt trước khi vào rừng tìm kế sinh nhai, họ đều làm cơm tấu thỉnh trời đất, tâu lên với vua rừng chúa núi để mong được sự gia hộ độ trì, không phải gặp những điều tai ương hiểm họa.
Giờ có một cái khó, không biết là bố cậu đã từng khai thác rừng ở đoạn nào để còn xem đất ấy do vị nào cai quản, thần nào trấn giữ, nếu như chỉ nói là ở rừng trên Hà Giang thì quả thật là bạt ngàn vô cùng.
Cuộc trò chuyện giữa bác Quất với Hải vô tình đã đánh thức tôi dậy sau giấc ngủ dài trên xe. 2 người họ có vẻ đang bế tắc ở đoạn tìm lại địa điểm trước đây bố Hải từng khai thác gỗ. Vừa hay, tôi nghĩ ngay đến bức thư mà bố Hải để lại, tôi mau chóng gợi ý,
-Hải, có bức thư của bố cậu, nếu như bố cậu có giấu vàng, thì ắt hẳn chỗ vàng ấy cũng sẽ gần nơi mà bố cậu khai thác thôi.
Nghe thấy tôi nói vậy, Hải vội vàng tìm lại bức thư, cũng may là cậu ta luôn để nó ở trong ví. Hải lấy ra đưa cho bác Quất, khi bắt đầu thấy rõ ràng ngang dọc những chữ được viết trên mảnh giấy, bác Quất tỏ vẻ trầm trồ,
-Không biết những dòng này có phải do bố cậu viết hay không, nhưng đọc qua cách hành văn, có thể thấy người cầm bút là kẻ sĩ học rộng biết nhiều. Tuyệt đối không thể giống với phường lục lâm thảo khấu tầm thường.
Tính hiếu kỳ nổi dậy, tôi chủ động mượn bức thư để đọc xem trong đó viết gì. Bác Quất tủm tỉm cười đưa cho tôi, ấy chà, toàn tiếng Hán, đúng là nó đã nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy những nét chữ thanh đậm rõ ràng, màu mực được mài cẩn thận vô cùng, ắt hẳn người viết rất coi trọng con chữ, tính tình có nét gì đó bay bổng mơ mộng. Thấy tôi cứ loay hoay xem ngang xem dọc, bác Quất mới quay đầu lại và bảo,
-Đây là một bài thơ viết bằng tiếng Hán, một bài thơ khuyết chữ. Đại ý của nó nếu như cố dịch theo văn chương kiểu Việt thì như này.
“Nam nhân bất chí trời vô định
Đại ngàn kiếm sống đủ mưu sinh
Gửi trên … … kia một nửa
Trăng lên tấu khúc nhạc ái tình”
Bác Quất ngâm lại bài thơ của bố Hải theo tiếng Việt nghe cũng đằm thắm lắm, bác nói,
-Đại khái có thể hiểu như vậy, nhưng ở đoạn gửi trên thì lại khuyết mất 2 chữ, chỗ này khéo khi phải nhờ đến người hiểu rõ về bố của Hải thì mới tra ra được.
Hải tựa lưng vào ghế, cậu ấy ngước mắt lên trời làm vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Ánh mắt của cậu ta hình như đã có lời giải đáp cho những gì bác Quất vừa nói tới. Sau khi vuốt mặt cho thêm phần tỉnh táo, Hải hạ giọng và quay sang bảo bác Quất,
-Người hiểu bố cháu nhất không ai khác chính là vợ của ông ấy, mặc dù bố bỏ mẹ con cháu hai mươi mấy năm, nhưng dù sao thì trước đó bố mẹ cháu cũng từng thắm thiết bên nhau, nguyện sống nguyện chết để đến được hôn nhân. Hồi cháu còn nhỏ, những đêm trời thu trăng sáng, mẹ cháu thường ngồi bên cửa sổ và chơi một khúc nhạc bằng sáo trúc. Cháu còn nhớ như in, tiếng nhạc ấy não nề, chậm chạp, nó như mang theo những tủi hờn của người phụ nữ cô độc bị bỏ rơi giữa dòng. Sau này khi trưởng thành, mẹ từng dậy cho cháu khúc nhạc ấy, nhưng cháu chơi không hay nên cũng chẳng mấy khi ôn luyện lại.
Thực ra, khi Hải nói vậy, bác Quất đã có ý sẽ chiêu hồn mẹ của Hải lên để hỏi. Nhưng việc này theo như bác Quất tính toán thì ắt sẽ có nguy hiểm. Theo như quan niệm về âm phần, sau khi mất, linh hồn của người vợ sẽ thường xuất hiện bên cạnh linh hồn chồng mình, họ sẽ cùng nhau xuống hoàng tuyền để nhìn lại về những việc họ đã làm với nhau ở trần thế. Ngay kể cả khi linh hồn của họ còn vương vấn ở nhân gian, họ cũng sẽ luôn xuất hiện cùng nhau, triệu người này lên thì người kia tất sẽ đi cùng. Bác Quất sợ rằng, nếu gọi mẹ Hải lên sẽ kéo theo sự xuất hiện của cha Hải, hiện giờ không phải là thời điểm thích hợp để đối đầu với vong hồn của ông ta, âm tà oán khí nặng như vậy rất có thể sẽ gây ra tai họa.
Cứ thế, mấy người chúng tôi hào hứng trao đổi thêm về những câu chuyện xoay quanh gia đình của Hải, cũng như đoán già đoán non về ý nghĩa của bài thơ mà bố Hải để lại. Còn về mặt công việc sau khi đến Hà Giang, bác Quất muốn được dành thời gian để thăm mộ phần mẹ Hải, sau đó sẽ tìm cách thông qua bà con họ hàng hay người bản địa để hỏi thêm một số thông tin có liên quan về địa điểm trước đây bố Hải thường hay khai thác gỗ.
Lúc này, bên ngoài mặt trời đã đứng bóng, chuyến hành trình đã kéo dài hơn 5 tiếng đồng hồ, cả bác Quất và Hải đều đang ngủ, duy chỉ có mình tôi là còn ngồi ngẫm nghĩ về mọi chuyện.
Kể cũng lạ, tôi không biết tại sao một người ngoài cuộc như mình là vướng vào câu chuyện của gia đình Hải. Không biết đây là cái duyên hay nghiệp của tôi nữa, vốn dĩ cũng chỉ vì sự tò mò mà tôi lên chuyến xe này cùng Hải và bác Quất. Nếu nhỡ chẳng may, chuyến hành trình này có vấn đề gì xảy ra, chắc tôi cũng chỉ tặc lưỡi và coi như số phận đang trêu đùa mình.
Dọc theo quốc lộ 2, chúng tôi dừng chân nghỉ ngơi cách thành phố Tuyên Quang chừng hơn mười cây số. Đây là một quán ăn quen của bác tài xế, vì cũng đã có tuổi, bác tài đề nghị chúng tôi sẽ nghỉ đến độ khoảng 4-5h chiều rồi mới lại tiếp tục lên đường. Mọi người đều nhất quán quan điểm, duy chỉ có Hải là cậu ta ngại ngần ra mặt. Đoán biết được điều này, tôi mới lại gần để hỏi chuyện Hải,
-Này, có chuyện gì mà tôi trông mặt cậu có vẻ lo lắng thế Hải ?
Hải im lặng, cậu ta kéo tay tôi đi ra phía sau xe ô tô, cậu ta chỉ vào biển số xe,
-Ban nãy lúc ngủ, tôi nằm mơ thấy trên đường mình đi lên Hà Giang thì gặp phải một tai nạn, chiếc xe giống y hệt với chiếc xe bọn mình đang đi, biển số giống hệt như này luôn. Tôi còn nhìn thấy rõ khuôn mặt bê bết máu của bác tài. Lúc đi thì tôi không nhìn rõ, nhưng lúc xuống xe rồi tôi mới thấy là người trong giấc mơ và ở ngoài đời thật không khác nhau chút nào.
Sau khi nghe Hải nói, tôi thấy lạnh sống lưng, 2 thằng tôi bảo nhau đi vào nói chuyện với bác Quất về giấc mơ kỳ lạ. Nắm bắt được tình hình, bác Quất chỉ cười và bảo chúng tôi bình tĩnh ngồi ăn, trước mắt sống chết như nào thì cứ phải ăn đã mới tính toán tiếp được. Giữa cái lúc mơ hồ, tôi thấy bác Quất đúng là một người có sự bình tĩnh đến cực độ, hay nói cách khác, con người này giường như bất biến trước vạn vật.
Tôi cố nuốt bát cháo để tỉnh người, còn Hải thì hình như sợ lắm, cậu ta mặt mày tím tái, ngồi yên chẳng màng gì đến chuyện ăn uống, có vẻ như giấc mơ lúc đó đã chân thực tới mức làm cho Hải phải kinh hãi.
Thấy vậy, bác Quất vừa nhai nhoàm vừa bảo với Hải,
-Ấy chết, đừng có sợ, dọc đường núi đồi chợ huyện, thiếu gì ma quỷ, chúng nó trêu cậu đấy. Phàm làm những người ngồi sau xe, nếu có mơ thấy điều không hay cũng không nên nói ra, tránh làm ảnh hưởng tới tâm lý bác tà. Trừ phi, các cậu mơ thấy giấc mơ này trước khi chúng ta lên đường, như vậy thì mới cần xem xét có nên tiếp tục chuyến hành trình hay không. Thôi, ăn đi rồi nghỉ ngơi, ta đoán rằng tối nay sẽ không được nghỉ ngơi đâu. 2 cậu vì trải qua liền lúc quá nhiều những thứ liên quan tới âm phần, cơ thể bị mất đi sự cân bằng âm dương, việc bị ma trêu quỷ hờn ấy là khó tránh khỏi.
Nghe được những lời này của bác Quất, Hải mới yên tâm phần nào, cậu ta tuy rằng ngồi ăn nhưng tay chỉ gấp vài miếng, ánh mắt đôi lúc lại trộm nhìn sang bên phía bác tài. Có vẻ như, Hải vẫn hoài nghi về giấc mơ của mình lắm.
Ăn uống xong xuôi, chủ quán sắp xếp cho chúng tôi nằm nghỉ ở ngay cái lán nhỏ dựng bằng gỗ bên rìa quán. Mặc dù chỗ nằm điều kiện không được thoải mái cho lắm, nhưng vì mệt, vừa ngả lưng xuống là tôi đã chìm ngay vào mộng mị.
Trước mắt tôi lúc ấy là một gang màu xám xịt, trời đất gió thổi mịt mù, trong tầm mắt chẳng thể nào đoán biết được mình đang ở đâu. Chợt, có tiếng khóc ai oán từ xa vọng lại, âm thanh to nhỏ thất thường như thể của cả một đoàn người. Lập tức, tôi chạy về phía trước, mặc cho những gì mình thấy bây giờ chỉ là một làn khói mờ mờ đục đục. Cứ thế, tôi chạy mãi, chạy mãi, đến khi đã thấm mệt, tôi cúi đầu xuống đất thở hổn hển.
Nhưng chỉ được trong tích tắt, tôi thất kinh vì trước mắt mình lúc ấy chợt có một tấm ảnh khung gỗ, bên trong là ảnh bác tài xế mặt mũi đầm đìa máu. Giật mình, tôi tỉnh dậy, là một giấc mơ, khi còn chưa kịp hoàn hồn, tôi cảm giác như có người đang đặt tay lên vai mình. Như một phản ứng tự nhiên, tôi quay ngoắt người lại. Quái thật, không có ai, trong lán gỗ chỉ còn mình tôi. Đảo mắt tìm mọi người, thì ra tất cả đều đã dậy và đang ngồi trò chuyện ở bên quán.
Bấy giờ cũng đã hơn 4h chiều, ở những vùng núi mùa này thường hay có những cơn mưa bất chợt. Thấy nền trời bắt đầu sầm sì u ám, bác Quất bước ra ngoài quan sát bốn bề rồi hò mọi người chuẩn bị xuất phát. Tôi tranh thủ rít vội điếu thuốc cho tỉnh táo, vừa phì phèo nhả khói, tôi vừa đi bộ về phía chiếc xe ô tô. Thoáng chốc, ánh mắt tôi vô tình chạm phải một bóng đen có hình người vụt qua trong gương chiếu hậu, hình ảnh mập mờ không rõ ràng là mấy. Biết có sự lạ, ngay khi lên xe, tôi bèn đem mọi chuyện kể lại. Vừa nghe xong, bác Quất liền cho dừng chuyến đi lại, hẹn hơn 5h chiều mới xuất phát. Nói rồi, bác Quất quay trở lại bên trong quán ăn, xin lấy vài nhánh tỏi, sau đó bác Quất giã chúng ra, bác bảo,
-Mọi người xoa đều cái vào 2 bên thái dương nhé.
Theo như bác Quất giải thích, tỏi mang khí dương cực thịnh, nó giúp con người ta không bị vướng phải những ảo ảnh do âm tà tạo ra. Đặc biệt là đối với bác tài, việc sử dụng tỏi như một thứ bùa hộ thân tạm thời sẽ khiến nhãn lực được tăng cường, không bị ma quỷ che mắt hay dẫn dắt.
Tiếp tới, bác Quất lấy một tờ giấy từ trong túi ra, bác dán nó lên hai biển số xe ở phía trước và phía sau. Xong xuôi mọi việc cũng đã hơn 5h chiều, chúng tôi bắt đầu tiếp tục chuyến hành trình.
Cả một chặng đường dài, mấy người chúng tôi đều không ai nói với nhau câu nào, tất cả đều tập trung quan sát rất kỹ phía trước, kể cả bác Quất cũng vậy. Hình như, mọi người đều hiểu rằng, đoạn đường này có lẽ đã không còn mấy sự an toàn.
Vài giờ đồng hồ trôi qua, khi chúng tôi đã đến giáp ranh với tỉnh Hà Giang, bác tài xế cho dừng xe ở ven đường, tranh thủ chút ít thời gian để hút điếu thuốc thư giãn. Chúng tôi cũng xuống dưới, mọi người tụ lại nói chuyện phiếm chừng chục phút. Ngay lúc tất cả đang định quay lại xe, bất chợt phía trước có tiếng phanh xe kéo dài, theo sau đó là tiếng động kinh người của sự va chạm.
Hiếu kỳ, mấy người chúng tôi liền quay lưng chạy lên phía trên để xem xét sự tình.
Là một vụ tai nạn giữa xe tải và xe con. Cú va chạm mạnh đến mức khiến cho chiếc xe con hư hỏng toàn bộ phần đầu. Tôi và Hải tiến lại gần, chúng tôi cố nhìn vào khoang lái xem sao thì phát hiện bên trong xe hình như chỉ có một người trên ghế lái, mặt mũi anh ta đã biến dạng, máu me be bét, hình như anh ta đã không qua khỏi. Tôi và Hải bốn mặt nhìn nhau, khuôn mặt của cả hai đều tái nhợt đi vì sợ. Hình như tôi và Hải đang lờ mờ hiểu ra điều gì đó, phải chăng chàng trai xấu số kia và chiếc xe của anh ấy đã gánh nạn hộ chúng tôi..
Trở lại cuộc hành trình, bác Quất thấy chúng tôi không mấy vui vẻ. Bộ dạng hai thằng ai nấy cũng như những người mất hồn. Bác Quất suýt xoa mà nói rằng,
-Trên đời này, có những điều nó thuộc về số phận, con người ta đôi khi có muốn cũng chẳng thể thay đổi được. Hôm nay, nếu như không phải là chàng thanh niên xấu số kia, thì tất có thể là một trong số chúng ta sẽ phải bỏ mạng để thế chỗ cho những cái vong chết đường chết chợ lảng vảng quanh đây. Ở những nơi rừng sâu núi hiểm như này, việc cẩn thận trong đi lại cũng là điều nên làm. Người nào biết được thì tránh được, người nào không biết thì thôi âu cũng là cái số. 2 cậu đừng có phiền lòng, ông trời có mắt, không có điều gì là tự nhiên đâu.
Bấy giờ đã là hơn 8h tối, đường tỉnh lị chỉ còn thấy những chiếc xe khách vội vã lao đi, hiếm lắm mới thấy một chiếc xe máy chạy qua. Theo như bác Quất, chúng tôi sẽ đến thẳng mộ phần của mẹ Hải. Bác tài xế nghe nói vậy thì rất hào hứng, hình như con người này xem ra rất có hứng thú với những chuyện tâm linh bí ảo.
-Tôi theo chân phục vụ anh Quất đã mấy mươi năm, từ ngày tôi mua chiếc xe con này, một tuần 7 ngày thì 5 ngày tôi đi với anh ấy, lên rừng xuống biển từ bắc chí nam, phen nào cũng đã từng kinh qua, nhưng đây là một trong những lần hiếm gặp mà tôi thấy anh ấy đi đêm, còn lại thì đa phần là giải quyết công việc vào ban ngày. Anh Quất, lần này có gì đặc biệt à?
Bác tài xế nói với xuống phía sau bằng giọng đầy hiếu kỳ. Sau một tràng cười sảng khoái, bác Quất nửa thật nửa đùa,
-Thế là cũng phải hơn chục năm nay tôi với anh sát cánh rồi đấy nhỉ. Nhưng lần này khác lắm đấy, anh sẽ được tận mắt thấy những thứ mà bản thân không bao giờ dám nghĩ nó có tồn tại. Và rất có thể, đây sẽ là lần cuối cùng mà anh thầy tôi hành nghề, dù chuyến này thành hay bại thì tôi cũng sẽ nghỉ. Tôi có tuổi rồi, cũng đến lúc nên dành thời gian cho con cháu thay vì cho bàn dân thiên hạ. Già rồi mà suốt ngày chỉ có hai ông bà ở cạnh nhau, lắm lúc cũng muốn lên Hà Nội ở với con, chăm cháu, nhưng mà làm gì có thời gian đâu. Với lại thời buổi bây giờ hiện đại, con người ta ít còn nhớ đến tiền nhân, họ xây cho người đã khuất cái mộ xong để đấy, cả năm cả tháng ra được một ngày rồi cũng thôi. Vì thế mà cái nghề của tôi cũng lụi dần, nghỉ ngơi cũng là điều hợp lý rồi anh ạ.
Lời nói này của bác Quất khiến cho chúng tôi đau đáu suy nghĩ. Quả đúng là ở thời buổi này, con người ta để tâm nhiều hơn đến tiền bạc, đến vật chất, khi những áp lực từ đời sống thực tế quá lớn, họ bận cho những dự án, cho những con số, cho những báo cáo mà có thể nuôi sống được gia đình, trang trải được chi phí cuộc sống, hiếm ai rảnh rỗi mà quan tâm xem số phận mình ra sao, âm phần tổ tiên thế nào. Lắm người còn chẳng nhớ nổi ngày giỗ của ông bà, của tiên phụ.
Câu chuyện về đời sống thường nhật của chúng tôi bị gián đoạn bởi tiếng sấm chớp dữ dằn nổi lên, những hạt mưa đã bắt đầu rơi ở trước cửa kính xe. Bác tài xế nhìn vào chiếc điện thoại, bác bảo chỉ chừng hơn hai cây số nữa là chúng tôi đến được Hồ Thầu, quê hương của Hải, từ đó trở đi nếu muốn di chuyển tiếp những vùng lân cận thì khả năng phải dùng tới xe máy, ô tô thì bất tiện lắm. Hải nhanh trí gọi điện cho một người bạn cũ, cậu ta làm dịch vụ du lịch ở Hồ Thầu, việc xe cộ hẳn là cậu ta lo được. Sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Hải hít thật sâu một hơi, ánh mắt lộ rõ sự bồi hồi, giường như những thứ quen thuốc trước mắt đang gợi lại cho cậu ta một bức tranh hoài niệm.